Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3013 - Chương 3000: Phi Kiếm

Bất Diệt Long Đế Chương 3000: Phi kiếm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Chiến lực Mạnh Li quả thật không tồi, thần lực hùng hậu, một đao vừa rồi của hắn dẫn theo chân ý hủy diệt cường đại. Nếu bị bổ trúng, tuy Lục Ly sẽ không bị thương nặng, nhưng khẳng định vẫn sẽ bị thương.

Vù!

Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh bay đến, một trái một phải bắt đầu truy kích Lục Ly. Ám vệ kia vẫn không nhúc nhích, nhưng Lục Ly có thể cảm ứng hắn đang âm thầm ẩn núp. Nếu tình huống không đúng, hắn có lẽ sẽ hung hăng đánh hắn một kích, một chiêu giết hắn.

- Chết đi, chết đi, chết đi!

Mạnh Li ra tay cuồng bạo, chiến đao trong tay không ngừng công kích. Lục Ly tránh né rất nhanh, dãy núi gần đó bị xuyên qua, từng tòa thành bị bổ ra, một vùng rừng rậm bị hủy diệt, từng khe núi bị chém thành vực sâu…

Trong lòng Mạnh Li đều là lửa giận, đây là lần hắn phẫn nộ nhất trong mấy năm nay, Lục Ly lại dám khinh nhờn nữ thần trong lòng hắn, khinh nhờn nữ nhân hắn thích nhất.

Mấu chốt nhất là, tình huống lúc đó quả thật như thế, Tô Nguyệt Cầm hôn mê, một mình Lục Ly bảo hộ nàng một lúc. Cô nam quả nữ, Tô Nguyệt Cầm hôn mê, Lục Ly nhìn thấy nàng xinh đẹp như thế, sờ mấy lần cũng không phải không khả năng…

Nghĩ đến đây, hắn liền cảm giác ghê tởm như ruồi bọ bò quanh, cũng hận không thể khiến Lục Ly chịu thiên đao vạn quả. Bảo bối trân quý nhất trong lòng hắn lại bị một tên đê tiện đùa bỡn, hắn tức giận muốn bùng nổ.

- Ha hả, Mạnh Li, không cần phẫn nộ như vậy!

Lục Ly bay sang một bên rất nhanh, vừa bay vừa tiếp tục đùa cợt:

- Trên thực tế, ta cũng không có cưỡng bức Tô Nguyệt Cầm, chỉ sờ soạng mấy cái, chỉ cởi quần áo nàng một nửa, nhưng không kịp làm gì thì mấy trưởng lão của Địa Ngục Phủ đã đến rồi. Ngẫm lại quả thật hối hận mà, nếu ta nhanh hơn một chút, thần thể Tinh Nguyệt đã là của ta…

- A, a, a…

Mạnh Li hoàn toàn phát cuồng, Lục Ly lại còn cởi đồ Tô Nguyệt Cầm? Đó không phải cái gì cũng nhìn thấy hết rồi sao? Không chỉ nhìn thấy hết rồi, khẳng định chỗ cần sờ cũng đã sờ hết rồi!

Nghĩ đến đây, Mạnh Li cảm thấy não xung huyết, trong tay xuất hiện một lá cờ, còn hiện ra một trản đèn, gào thét, ném hết toàn bộ về phía Lục Ly.

- Bí bảo!

Thân niệm Lục Ly tập trung lên lá cờ màu đen kia. Trên lá cờ có thần văn rậm rạp, còn khắc một bộ đầu lâu, giờ đây tỏa ra hắc quang lóng lánh, sát khí cuồn cuộn, rõ ràng là một kiện dị bảo phi thường cường đại.

Ba trản đèn kia cũng thật khủng bố, vô thanh vô tức, như quỷ đèn U Minh, tốc độ nhanh như vậy, ánh nến trên đó không ngừng lay động, nhưng không tắt đi, không cần nói, chính là dị bảo.

- Đèn này khủng bố hơn lá cờ!

Lục Ly cảm ứng thử, tuy lá cờ thoạt nhìn uy thế kinh thiên nhưng lực sát thương hẳn không quá lớn? Đèn kia lại có thể đốt cháy người? Ngọn lửa lay động kia dường như một khi chạm vào, sẽ bị đốt chết.

Gừ!

Lục Ly dùng chiến đao do Thiên Biến Đỉnh hóa thành, phóng ra một kích Sát Đế Quỷ trảm, mục tiêu là ba trản đèn kia. Hắn không mong đợi có thể đánh lui ba trản đèn, chỉ hy vọng ngăn cản lại tốc độ chúng nó một chút.

Phù phù phù!

Lá cờ bay lại, Lục Ly thu hồi chiến đao, hai đấm đập ra, trong tay hắn, kim quang lóng lánh, từng luồng lực lượng khủng bố truyền ra, va chạm lên sát khí trong lá cờ.

Rầm rầm rầm!

Không gian bốn phía hơi dao động, thân thể Lục Ly bị đánh bay. Lá cờ kia cũng bị hắn đẩy lui. Hắn không để ý đến lá cờ, ánh mắt nhìn sang ba trản đèn, phát hiện dưới công kích của Sát Đế Quỷ Trảm, tốc độ chậm hơn vài lần. Lúc này, hắn mới như trút được gánh nặng.

Vù!

Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh kẹp hai bên trái phải hắn, hai người đều lấy ra binh khí, một trái một phải giáp công Lục Ly. Hai người đều được cam đoan của Mạnh Li, sau này sẽ dẫn bọn họ rời khỏi U Hồn Cốc, giờ đây tự nhiên sẽ hỗ trợ bằng mọi giá.

- Hai vị thống lĩnh, các ngươi dĩ hạ phạm thượng, không sợ Hình Phạt Đường Địa Ngục Phủ chặt bỏ đầu chó của ngươi sao?

Lục Ly gầm lên hai tiếng, thanh âm như sấm rống. Hai thống lĩnh cười nhạo, Tào thống lĩnh cười lạnh nói:

- Dĩ hạ phạm thượng? Ngươi thật xem mình là thống lĩnh sao? Một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ mà thôi, xách giày cho chúng ta cũng không xứng!

Lúc trước Tào thống lĩnh không hiểu nổi Lục Ly, nên hơi sợ hãi, sau đó thăm dò rồi, hắn tự nhiên không còn sợ hãi, thậm chí hơi xem thường Lục Ly.

Bởi vì Lục Ly mới gia nhập Địa Ngục Phủ không bao lâu, ngay khi gia nhập, chỉ là tiểu quân sĩ của Tù Binh Doanh. Hắn có thể làm Đại thống lĩnh U Hồn Cốc là do Tô Nguyệt Cầm muốn hại chết hắn nhưng không thể xuống tay, mượn đao giết người mà thôi.

Một khi đã như vậy, Tào thống lĩnh còn cố kỵ cái gì? Tổ tiên hắn từng đi theo Thái thượng trưởng lão, cũng xem như sinh ra từ danh môn. Nhân vật nhỏ như Lục Ly, xách giày cho hắn cũng không xứng.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười ha hả, khiêu khích nhìn Tào thống lĩnh, nói:

- Tào thống lĩnh, ngươi lợi hại như vậy, dám đấu một mình với ta sao? Tin hay không, ta một tay bóp chết ngươi?

Cuồng vọng của Lục Ly khiến Tào thống lĩnh giận dữ. Hắn vẫn luôn nghĩ linh hồn và tốc độ của Lục Ly chỉ tương đối lợi hại, chiến lực khẳng định không xong. Nếu khôn sao không thể xông kích vào Tam Kiếp Cảnh?

Khi hắn muốn đáp ứng, một tiếng truyền âm lạnh lùng vang lên:

- Tào thống lĩnh, ngươi tốt nhất đừng đấu một mình với hắn, nếu không ngươi sẽ chết thật thảm, người này… có hơi quỷ dị.

Truyền âm đến từ Phùng Bưu, đây là người chiến lực đệ nhất được trưởng lão U Hồn Cốc công nhân. Hắn đã truyền âm như vậy, Tào thống lĩnh tự nhiên hơi sợ hãi, đôi mắt hắn xoay chuyển, nói:

- Lục Tứ, ngươi lợi hại như vậy, vì sao phải trốn? Dừng lại đấu với chúng ta một trận đi.

- Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng ta còn chưa từng gặp người như ngươi!

Thân mình Lục Ly bay bổng, không ngừng né tránh công kích của ba người. Tốc độ hiện tại của hắn đã sánh bằng võ giả Tứ Kiếp, cộng thêm Đại Đạo Chi Ngân, trước tiên cảm ứng quỹ đạo công kích của mọi người, công kích của ba người Mạnh Li, hắn đều có thể thoải mái tránh né.

Bình Luận (0)
Comment