Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đúng rồi!
Tào thống lĩnh đột nhiên nhớ tới một việc, quân đội bọn họ dường như vẫn còn trong núi, vừa rồi bọn họ trốn thoát vội vàng, cũng không đi ngang qua đại quân, cho nên không có thời gian thông tri bọn họ.
Giờ đây xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, tự nhiên không thể bỏ mặt đại quân này. Đây đều là thành viên của bọn họ, Tào thống lĩnh nghĩ, nói với Long thống lĩnh:
- Lão Long, hay là ngươi đi một chuyến, ngươi cũng không cần lên núi, chân núi có người của chúng ta, để thám báo đưa tin cho đại quân rút lui đi.
U Ma Sơn xuất hiện một con U Linh Vương, nhiệm vụ lần này xem như thất bại. Đương nhiên sau khi trở về, trưởng lão cũng sẽ không nói gì, ngược lại phát hiện một con U Linh Vương vị thành niên, xem như lập công.
Long thống lĩnh hơi chần chờ, nhưng hắn cũng không lo lắng quá lâu, bởi vì Tào thống lĩnh nói đúng, dưới chân núi có thám báo của bọn họ, để thám báo đi lên núi thông tri là được, ở dưới chân núi hẳn là vẫn an toàn.
Tào thống lĩnh đã nói như vậy, trước mặt Mạnh Li hắn hẳn không có lá gan làm trò? Vậy không phải sẽ bị Mạnh Li khinh thường. Nghĩ nghĩ, hắn chắp tay nói:
- Vậy Tào thống lĩnh, an toàn của Mạnh công tử liền giao cho ngươi, trăm triệu không thể để xảy ra sơ xuất gì a.
Lời này của Long thống lĩnh khiến Mạnh Li thật vừa lòng, Mạnh Li gật đầu nói:
- Lão Long vất vả một chuyến, chú ý an toàn, chúng ta đi trước chờ ngươi, trên đường chúng ta sẽ lưu lại dấu hiệu.
- Được!
Long thống lĩnh chắp tay, bay đến U Ma Sơn. Trong lòng hắn cũng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp U Linh Vương kia. Nếu không, hắn phải chết không phải nghi ngờ.
Tào thống lĩnh nhìn thương thế trên người Mạnh Li, nói:
- Công tử, nếu không ngươi tiến vào thần khí không gian của ta nghỉ ngơi trước đi? Nếu có tình huống gì, ta sẽ thông tri ngươi trước. Lực u linh trong cơ thể ngươi vẫn áp chế một chút, nếu không sẽ hại đến thân thể ngươi.
- Cũng được!
Mạnh Li gật đầu, hắn cũng không muốn mang thương phi hành. Bọn họ bay ra khỏi U Ma Sơn xa như vậy, nếu U Linh Vương hiện tại không đuổi theo, vậy hẳn là an toàn.
Hơn nữa, hiện tại trong cơ thể hắn có U Linh Lực, cộng thêm phi kiếm rơi xuống, giờ đây chiến lực suy giảm mạnh, cho dù gặp nguy hiểm cũng không phát huy được bao nhiêu chiến lực, không bằng an nhàn nghỉ ngơi chữa thương.
Tào thống lĩnh lấy ra một bảo tháp, đựng Mạnh Li vào. Sau đó rất nhanh bay đến lối ra, dọc theo đường đi, hắn lưu lại dấu hiệu nhàn nhạt. Long thống lĩnh tự nhiên có thể tra xét ra, đến lúc đó có thể dẫn đội quân đuổi theo.
Hắn bay thẳng về trước, không có dây dưa với tà ma quái thú, dọc đường đi đều tận lực thật cẩn thận, một khi cảm ứng được lượng lớn tà ma quái thú, lập tức tránh đi.
An toàn bay nửa ngày, hắn đi đến một ngọn núi. Ngọn núi này là một tòa núi nổi danh, gọi là Ngốc Đầu Sơn. Lúc tới, bọn họ từng ở đây chiến đấu, giết chết rất nhiều tà ma quái thú, trong thời gian ngắn, hẳn không có tà ma lại đây.
Hắn đi một vòng gần đó, sau khi xác định an toàn, hắn đào móc một sơn động, nghỉ ngơi bên trong. Hắn phải chờ đại quân trở về, cũng muốn chờ thử Phùng Bưu có trở về hay không.
Về phần Lục Ly, hắn đã quên rồi, hắn cho rằng dưới tình huống này, Lục Ly bị thương nặng là không có khả năng sống sót. Dù sao bọn họ có thể đào tẩu, bởi vì có Phùng Bưu ngăn cản phía sau, Phùng Bưu sẽ không giúp Lục Ly ngăn cản phía sau, thậm chí có thể dắt U Linh Vương công kích Lục Ly.
Thời gian từ từ trôi qua, nửa ngày rất nhanh trôi qua. Đại quân không còn ở đây, điều này khiến Tào thống lĩnh hơi lo lắng. Nhưng ngẫm lại, đại quân ở trên núi, cộng thêm nhiều người như vậy, trên đường không thể nào bình tĩnh, có lẽ đợi lát nữa đại quân sẽ đến đây.
Hửm?
Sau một giờ, Tào thống lĩnh đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt, hắn phát hiện tiếng bước chân rất nhỏ, có người đến gần.
Thần niệm hắn lập tức trào ra như thủy triều, rất nhanh ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn không chờ được Long thống lĩnh, cũng không chờ được đại quân, cũng không chờ được Phùng Bưu.
Hắn chờ là một người hắn không thể tưởng tượng nổi, Lục Ly!
Một thân ảnh xa xa nhẹ nhàng đến đây, giống như u hồn. Hắc mặc thanh bào, xiêm y rách tung tóe, trên người còn có nhiều vết máu, tóc bù xù, thoạt nhìn thật chật vật.
Nhưng ánh mắt hắn dị thường sắc bén, khóe miệng còn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn như một thợ săn nhìn thấy con mồi của mình.
- Hắn còn có thể chạy trốn? Còn đuổi theo nhanh như vậy?
Sắc mặt Tào thống lĩnh thật khó coi, giờ đây Mạnh Li bị thương, Long thống lĩnh không ở đây, Phùng Bưu sinh tử không rõ. Chỉ trông vào một mình hắn, ngăn cản Lục Ly có hơi khó khăn. Tuy Lục Ly trông có vẻ bị thương, nhưng người này thật tà môn.
Có thể trốn khỏi U Linh Vương, có thể không tà môn sao?
Hắc hắc!
Sau khi thấy Tào thống lĩnh, Lục Ly nở nụ cười, Mạnh Li bị thương, không thể nào hành động một mình. Trong tay Tào thống lĩnh cầm một tiểu bảo tháp, không cần nói, Mạnh Linh khẳng định ở trong đó.
Đạp phá thiết hài, thu hoạch toàn bộ không uổng công.
Một Tào thống lĩnh yếu ớt, một Mạnh Li bị thương, đối với hắn hoàn toàn không có áp lực. Hắn còn tưởng Long thống lĩnh sẽ ở cùng nhau, không nghĩ tới Tào thống lĩnh chỉ có một mình.
Về phần Lục Ly trốn thế nào, chuyện này rất đơn giản.
Quan trọng nhất là hắn là Nhị Kiếp Thiên Thần, khí tức bên ngoài quá yếu, yếu đến mức U Linh Vương căn bản không thèm để ý đến hắn.
Chuyện này giống như cường giả nhân loại bị một đám võ giả công kích, hắn nổi giận giết người, vậy khẳng định sẽ tìm võ giả mạnh nhất đuổi giết.
Còn nữa, Phùng Bưu rất mạnh, hắn từng bị một thế lực lớn đuổi giết lâu như vậy, mà vẫn có thể còn sống, từ điểm này có thể nhìn ra vấn đề.
Sau khi đám người Mạnh Li chạy thoát, Phùng Bưu không lập tức đào tẩu mà chiến đấu với U Linh Vương một lát. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly vẫn không nhúc nhích, nhưng lại làm bộ như thực lực suy yếu, bộ dáng bị thương nặng.
Nhờ vậy thành công lừa gạt U Linh Vương, cũng lừa gạt được Phùng Bưu. Đương nhiên, khi U Linh Vương đuổi giết, Phùng Bưu cũng không có cơ hội công kích Lục Ly.