Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mặt khác, Dương trưởng lão để hắn đến bảo hộ Mạnh Li, nếu Mạnh Li chết rồi, hắn cũng không sống được.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh Đoạn Kiếm, cả người bùng lên ngọn lửa màu đen, thân mình xoay tròn giữa không trung, hóa thành gió xoáy màu đen, đâm sau lưng U Linh Vương.
Ầm!
Một thanh âm nặng nề vang lên, thần giáp trước ngực Mạnh Li cuối cùng không chịu nổi, bạo liệt từng tầng, móng vuốt của U Linh Vương cào lên vai Mạnh Li. Thân thể Mạnh Li không mạnh, dễ dàng bị dập nát.
Mạnh Li cũng không phải loại phế vật, trước ranh giới sinh tử, hắn rốt cục bừng tỉnh. Hắn khống chế phi kiếm bay tới như cực quang, đồng thời ba trản đèn phụ cận phóng đến U Linh Vương.
Bịch!
Công kích của Phùng Bưu cũng vừa tới, phi kiếm xanh biếc đâm tới với lực lượng khủng bố. Ngọn lửa của ba trản đèn cũng mang theo khí tức rất cường đại. U Linh Vương vốn có cơ hội trực tiếp chém chết Mạnh Li, nhưng linh trí nó rất cao, biết nếu đánh chết Mạnh Li, nó cũng sẽ chết, cho nên chỉ có thể hóa thành tàn ảnh, dời sang bên cạnh.
Xẹt!
U Linh Vương phản ứng rất nhanh, vẫn bị trường kiếm của Phùng Bưu đâm lên cánh. Trên cánh chim bị cắt bỏ một miếng nhỏ, phần chân cũng bị phi kiếm xanh biếc xẹt qua, lưu lại một vết máu thật sâu.
Gừ!
U Linh Vương giận dữ, thét dài, rung trời động địa, khí tức hung lệ tràn ngập, đánh thức Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh còn chìm đắm trong khiếp sợ.
Hai người liếc nhau, gần như không có do dự gì, đồng thời phóng ra công kích về phía U Linh Vương, sau đó… vọt đến bên người Mạnh Li, lôi kéo hắn bỏ chạy.
Chiến giáp trên người Mạnh Li phi thường cường đại, cho dù là võ giả Tứ Kiếp bình thường cũng khó đánh nát. Nhưng trước mặt U Linh Vương lại chỉ giống tờ giấy. Cảnh giới Mạnh Li rất cao, một thân là bảo khố, nhưng năng lực thực chiến quá yếu. Hai người bọn họ thì thôi ci, nếu U Linh Vương công kích bọn họ, nháy mắt có thể bị giết.
Cho nên bọn họ không chút do dự, sau khi tỉnh ngộ, lập tức dẫn Mạnh Li chạy trốn. Nếu Mạnh Li chết, toàn bộ bọn họ đều phải chết, người nhà cũng chịu tội. Cho dù bọn họ chết, cũng phải bảo vệ Mạnh Li.
Ưm!
Mạnh Li hít khí lạnh, trên mặt đều là vẻ thống khổ, hắn không dám la lên. Hắn gian nan quay đầu nhìn thử, nhìn thấy U Linh Vương phóng về phía Phùng Bưu, hắn thở phào một hơi.
Chiến lực của Phùng Bưu mạnh hơn bất kể kẻ nào trong bọn họ. Cho dù không phải đối thủ U Linh Vương, nhưng ít nhất có thể kiên trì một lát, có thể tạo cơ hội cho bọn họ đào tẩu.
- Phùng Bưu, có gắng sống sót!
Hắn rống lớn, bản thân lại vận công với tốc độ cực hạn, chạy trốn ra xa. Nếu Phùng Bưu có thể sống sót, hắn nhất định sẽ ban cho Phùng Bưu vinh hoa phú quý cả đời.
- May mắn không phải U Linh Vương trưởng thành!
Nội tâm hắn cảm khái, con U Linh Vương này rõ ràng kém hơn hình thể U Linh Vương trong truyền thuyết, nếu là U Linh Vương trưởng thành, vừa rồi bị một kích kia, hắn đã tan xương nát thịt.
- Ách, Phi Long Kiếm của ta!
Bay ra ngoài mấy ngàn lý, Mạnh Li đột nhiên nhớ tới một chuyện, phi kiếm kia hắn vẫn khống chế đuổi theo U Linh Vương, quên thu hồi lại. Thanh kiếm kia là Đế Binh không trọn vẹn, bị thái gia gia hắn luyện hóa rất nhiều năm, phi thường có linh tính. Nếu hắn không thu hồi, nếu U Linh Vương không chế, sẽ cứ tiếp tục đuổi theo.
Hiện tại khoảng cách xa như vậy, hắn đã không thể khống chế phi kiếm bay về, trừ phi hắn trở về phía chiến trường mới có thể thu hồi lại phi kiếm.
- Quên đi!
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng buông tha ý tưởng này. Hắn cũng không muốn đối mặt với U Linh Vương lần nữa, cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết vừa rồi thật đáng sợ.
Quan trọng nhất nơi này là U Hồn Giới, là một thế giơi phong bế, người ngoài không vào được, người nơi này đi ra ngoài chỉ có thể đi U Hồn Cốc. Cho nên phi kiếm này đặt ở đây thật an toàn, sau này tùy thời có thể để thái gia gia hoặc cường giả Địa Ngục Đảo tiến vào thu hồi.
Đế Binh không trọn vẹn thật trân quý, nhưng tính mạng lại càng thêm trân quý, càng là người giàu có lại càng sợ chết. Bởi vì bọn họ không phải vô sản, bọn họ có rất nhiều vật, không muốn mất đi, cũng sợ mất đi.
- Được!
Lại bay mấy ngàn lý, bọn họ lập tức đi ra khỏi U Ma Sơn. Mạnh Li hoàn toàn thả lỏng. Con U Linh Vương này còn chưa trưởng thành, hẳn sẽ không rời khỏi U Ma Sơn?
- Không biết Phùng Bưu có thể sống sót hay không?
Rốt cục chạy ra khỏi U Ma Sơn, Mạnh Li giờ mấy lấy ra dược chữa thương, cắn nuốt. Hắn bị thương hơi nặng, không chỉ có bả vai bị bóp nát, nội tạng cũng bị chấn thương. Quan trọng nhất là có một nguồn năng lượng kỳ dị, xâm lấn thân thể hắn, ăn mòn thần lực trong cơ thể hắn.
- Đây là năng lượng gì?
Hắn hơi kinh hoảng, ăn mòn thần lực không sao, nếu ngay cả thân thể và linh hồn hắn cũng bị ăn mòn, vậy hắn sợ chưa trở về U Hồn Cốc đã chết rồi.
- Đừng hoảng hốt, công tử!
Tào thống lĩnh sợ hãi nhìn U Ma Sơn, nói:
- Công tử, chúng ta tiếp tục bay đi, nơi này vẫn chưa an toàn. Lực U Linh trong cơ thể ngươi, đừng lo lắng, trước mắt nhiều nhất chỉ ăn mòn thần lực ngươi, chờ trở lại U Hồn Cốc, tìm Hoắc trưởng lão thì có thể giúp ngươi giải quyết dễ dàng.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!
Mạnh Li gật đầu, thần lực không còn có thể tu luyện, thân thể không xảy ra vấn đề là được rồi. Hắn oán hận liếc mắt nhìn U Ma Sơn, vừa bay vừa lẩm bẩm:
- Không biết tiểu tử Lục Tứ kia còn sống hay không? Lần này thật xui xẻo, vậy mà gặp một con U Linh Vương.
- Hắn sống không nổi…
Tào thống lĩnh thật khẳng định nói:
- Hắn chịu công kích liên thủ của ba người, đã bị thương nặng rồi. Cộng thêm hắn ở ngay trung gian chiến trường, Phùng Bưu cũng không giúp hắn ngăn cản phía sau, hắn khẳng định sẽ bị U Linh Vương xé xác.
- Thật đáng tiếc!
Mạnh Li tỏ ra tiếc nuối, lần này nhiệm vụ lớn nhất là phải tự tay đánh chết Lục Ly, sau đó dùng tinh thạch kí ức ghi chép lại, đưa cho Tô Nguyệt Cầm.
Hiện tại, cho dù Lục Ly chết rồi, cũng không phải công lao của hắn. Chuyến đi này xem như uổng công, còn bị thương vô ích, phi kiếm cũng đánh mất, xem ra đã lỗ lớn.