Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong mắt Tô Nguyệt Cầm đều là vẻ không dám tin, trong mắt nàng, Lục Ly chỉ là một nhân vật nhỏ, một con kiến, nhiều nhất chỉ là một con kiến có cá tính thôi.
Đối với thần nữ cao cao tại thượng, thống lĩnh Địa Ngục Phủ đích xác không tính là gì, nàng chỉ cần mệnh lệnh, muốn hắn sống hắn phải sống, muốn hắn chết hắn phải chết.
Không nghĩ rằng con kiến này dám cãi lại trời, dễ dàng diệt sát hai trưởng lão bảo hộ nàng, nàng làm sao tin nổi? Nhất là U Linh Vương, cho dù là người chí cường của Địa Ngục Phủ cũng không thể thần phục U Linh Vương, Lục Ly dựa vào cái gì có thể thuần phục?
Vù vù vù!
Nàng ngây ngẩn cả người, mấy trăm hộ vệ đi theo nàng cũng sững sờ, hai trưởng lão đều chết rồi, bọn họ đều sợ hãi. Không phải sợ bọn họ bị giết, mà sợ Tô Nguyệt Cầm gặp chuyện không may.
Mấy trăm hộ vệ bay lại đây, bao quanh Tô Nguyệt Cầm, một lão bà kéo tay Tô Nguyệt Cầm, nói:
- Thần nữ, đi mau!
Một thân Tô Nguyệt Cầm đều là bảo vật, còn có mảnh vỡ Thánh Binh, nhưng chiến lực không khác gì võ giả Tứ Kiếp bình thường. Cho dù có thể mạnh hơn hai trưởng lão kia một chút, nhưng thân phận nàng cao quý, không thể mạo hiểm. Nếu Tô Nguyệt Cầm xảy ra chuyện gì, toàn bộ người nhà người ở đây đều phải chết.
Tô Nguyệt Cầm còn đang ngẩn người, nội tâm hơi chần chờ, không biết có nên động thủ hay không. Động thủ với võ giả nàng không sợ, nhưng động thủ với U Linh Vương, nàng hơi sợ hãi. Mặt khác còn có quỷ ảnh, nữ tử luôn sợ hãi tà ma.
Bị lão bà nhắc nhở, Tô Nguyệt Cầm theo bản năng bay về phía xa xa, Lục Ly phía dưới làm sao có thể trơ mắt nhìn Tô Nguyệt Cầm đào tẩu?
Hắn thu lấy Không Gian Giới của hai trưởng lão, sau khi thu hồi quỷ ảnh, thân mình xông lên vai U Linh Vương. Thân thể U Linh Vương rất nhanh lớn lên, giang đôi cánh sau lưng, giống như mũi tên nhọn đuổi theo phương hướng Tô Nguyệt Cầm đào tẩu.
Tô Nguyệt Cầm đào tẩu về nơi hoang dã, ngược lại khiến Lục Ly âm thầm vui vẻ. Nơi hoang dã không người, hắn có thể đánh chết toàn bộ hộ vệ của Tô Nguyệt Cầm, sau đó...vận dụng thần thiết!
Tô Nguyệt Cầm cầm mảnh vỡ Thánh Binh, Lục Ly muốn chống lại, chỉ có thể lấy mảnh vỡ Thánh Binh chống đỡ. Nếu có quá nhiều người, sẽ dễ dàng bại lộ. Đây là bảo vật hậu thủ của hắn, không thể để bại lộ.
- Ngăn lại hắn!
Lão bà nhìn thấy Lục Ly điên cuồng đuổi theo, lập tức rống lớn với hộ vệ gần đó. Bà biết rõ những hộ vệ này không thể ngăn cản Lục Ly, chỉ có thể kéo dài thời gian, để Tô Nguyệt Cầm dễ dàng đào tẩu.
- Giết!
Một trăm hộ vệ vọt đi, trong mắt bọn họ đều lộ ra tử chí. Bọn họ không phải đối thủ của Lục Ly, xông lên chỉ chịu chết mà thôi. Nhưng bọn họ không thể không chịu chết, nếu Tô Nguyệt Cầm đã chết, không chỉ có bọn họ phải chết, người nhà của bọn họ cũng phải chết.
Hừ hừ!
Lục Ly cười lạnh vài tiếng, một đám binh tôm tướng cá, đối với hắn chỉ làm chậm trễ thời gian một chút mà thôi. Hắn phóng ra quỷ ảnh, đồng thời để U Linh Vương vọt lên, chính hắn cũng vọt lên.
A!
Bang bang bang!
Rầm rầm rầm!
Nơi quỷ ảnh đi qua, một đám quân sĩ đều kêu lên thảm thiết, ngã quỵ xuống. Lục Ly và U Linh Vương giết người cũng phi thường cuồng bạo, Lục Ly đấm ra một quyền, U Linh Vương cào ra một trảo.
Ba bốn trăm quân sĩ, chỉ mười hơi thở, toàn bộ đã biến thành thi thể. Lục Ly xông lên lưng U Linh Vương, tiếp tục đuổi theo phương hướng Tô Nguyệt Cầm bỏ chạy.
Tốc độ của Tô Nguyệt Cầm không tồi, nhưng chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, so với tốc độ của U Linh Vương như đệ tử gặp sư phụ, U Linh Vương có sở trường là tốc độ.
Chỉ sau nửa nén hương, Lục Ly đã đuổi kịp Tô Nguyệt Cầm và lão bà kia. Lão bà kia là Tam Kiếp đỉnh phong, nàng thấy Lục Ly đuổi kịp, rống lớn:
- Thần nữ đi mau đi, ta sẽ ngăn cản cẩu tặc này!
Nàng hóa thành bạch quang phóng đến chỗ Lục Ly, khí thế cuồng bạo khiến nàng trông giống một con hỏa phương. Tô Nguyệt Cầm còn không đào tẩu, nàng trơ mắt nhìn thân mình U Linh Vương lóe lên, lão bà kia nháy mắt biến thành sương máu, căn bản không phải địch thủ.
Tô Nguyệt Cầm không chạy thoát, nàng biết tốc độ của mình là trốn không thoát, nếu trốn không thoát, chỉ có thể tử chiến.
Trong tay nàng xuất hiện Thiên Vũ Kiếm, lạnh mắt nhìn Lục Ly. Nàng mang theo hận ý, mở miệng nói:
- Lục Tứ, năm đó ta tha ngươi một mạng, lại không nghĩ rằng ngươi lấy oán trả ơn. Lần này ngươi muốn giết ta, bản thần nữ chỉ có thể tru sát ngươi.
Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời, cười ha hả, lắc đầu thở dài:
- Tô Nguyệt Cầm, ta đã từng thấy da mặt dày, lại chưa thấy mặt dày như ngươi. Nếu không phải nhờ Lục Tứ ta, ngươi giờ phút này vẫn ở trong tay Hạ lão ma kia, thân thể được chiều chuộng kia của ngươi mỗi ngày sẽ bị Hạ lão ma chơi đùa rồi, ai lấy oán trả ơn hả? Mắt chó của ngươi mù rồi sao!
Đứng ở vị trí nào sẽ theo vị trí đó tự hỏi vấn đề.
Đứng ở góc độ của Tô Nguyệt Cầm, Lục Ly chỉ là một tiểu binh của Địa Ngục Phủ, không chỉ lâm trận bỏ chạy, còn cãi lại mệnh lệnh, thậm chí mưu đồ gây rối. Cho nên tuy thoạt nhìn Lục Ly đã cứu nàng một mạng, ngược lại về sau Lục Ly bừa bãi như thế khiến nàng tức giận.
Cho nên, nàng mới điều Lục Ly đi U Hồn Cốc, muốn Lục Ly chết trong U Hồn Giới. Nàng tự nhận đã thật nhân từ với Lục Ly. Nàng không phái người âm thầm đánh chết Lục Ly, cũng không dặn dò đám người Dương trưởng lão âm thầm giết chết Lục Ly.
Cho nên nàng mới có thể nói, nàng đã tha cho Lục Ly một mạng, mới có thể nói Lục Ly lấy oán trả ơn.
Đứng ở góc độ của Lục Ly, Tô Nguyệt Cầm thật là lấy oán trả ơn. Không sai, hắn quả thật đã kháng mệnh, muốn đoạt bảo vật của Tô Nguyệt Cầm, nhưng chưa từng nghĩ đến việc giết Tô Nguyệt Cầm. Hắn cơ duyên xảo hợp cứu Tô Nguyệt Cầm một mạng, đây là sự thật không thể thay đổi.
Tô Nguyệt Cầm lấy oán trả ơn, hãm hại hắn không nói, Mạnh Li còn muốn giết hắn. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, nên phải ngoan ngoãn chịu chết sao? Hắn không thể phản kháng sao? Đại nhân vật muốn hắn chết, hắn phải vươn cổ nhận lấy cái chết sao?