Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời gian hơn một ngày, gió êm sóng lặng, nhưng cả Địa Ngục Đảo lại mãnh liệt sóng ngầm, chuyện này quá ảnh hưởng, giờ đây còn có vô số võ giả truyền tống đến đây.
Bọn họ đều rất rõ ràng, chuyện của Lục Ly lần này đối với Địa Ngục Phủ là vô cùng nhục nhã, Địa Ngục Phủ phải đánh chết Lục Ly, nếu không nuốt không trôi cục tức này.
Giống như năm đó Tô Nguyệt Cầm chém giết thần tử của La Sát Cung, La Sát Cung không tiếc xuất động đại quân, chết vô số, cũng phải đánh một trận, đây là cuộc chiến tôn nghiêm.
Lần này, cho dù Lục Ly chạy trốn đến chân trời góc biển, chạy ra khỏi La Sát Hải, Địa Ngục Phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, không đánh chết Lục Ly thì không thể rửa sạch sỉ nhục.
Cho nên, trưởng lão triệu tập rất nhiều quân sĩ tiềm hành sang chỗ bờ biển, bắt đầu bố cục trong biển, cho dù không thể bắt Lục Ly, cũng có thể tra xét hành tung của Lục Ly, không cho hắn đào tẩu?
Nhiều quân sĩ ra biển như vậy, khiến các thế lực nhỏ gần đó đều kinh nghi, vô số tin tức truyền ra. Chuyện của Lục Ly rất nhanh được lưu truyền, trưởng lão rất nhiều thế lực truyền tống đến đây.
Không vì cái gì, chỉ vì xem náo nhiệt, có thể thấy người Địa Ngục Phủ mất mặt, đây cũng là một chuyện thú vị.
Còn có một ít lão ma lánh đời xuất động, thực lực của bọn họ cũng không tệ, nhưng bởi vì sau lưng không có thế lực chống lưng, cho nên đắc tội không nổi Địa Ngục Phủ. Trước kia ít ít nhiều từng chịu nhục bởi Địa Ngục Phủ, hiện tại đều chạy đến xem náo nhiệt.
Một tiểu võ giả Nhị Kiếp, bắt công tử Mạnh gia và thần nữ Địa Ngục Phủ, giờ đây được một đám cường giả Địa Ngục Phủ “hộ vệ” ra biển, cảnh tượng này là vạn năm khó gặp.
Lục Ly suy nghĩ một ngày rưỡi, cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Lão chủ phủ ra lệnh, tương đương lời của quân vương, Mạnh Tam gia khẳng định chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Cho nên, không thả Tô Nguyệt Cầm, hắn lập tức chết. Thả Tô Nguyệt Cầm, hắn có lẽ có thể kéo dài một chút thời gian. Mạnh Tam gia sẽ cho hắn một ít thời gian đào tẩu, nhưng chờ đợi hắn là vô số quân đội và cường giả đuổi giết.
Hắn không có đường sống, trừ phi… hắn vận dụng Thần Hành Thuyền!
Kết cục vận dụng Thần Hành Thuyền, hắn sẽ biến thành tâm điểm của mọi người. Còn có Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc sau khi nhận được tin tức, khẳng định phái cường giả đuổi giết hắn.
Cho dù hắn chạy ra khỏi La Sát Hải, hắn cũng sẽ biến thành chuột qua đường, bị vô số cường giả đuổi giết.
- Quên đi, mệnh sắp không còn rồi, sợ gì bại lộ!
Lục Ly hạ quyết tâm, nếu không thể làm gì, vậy chỉ có thể vận dụng Thần Hành Thuyền, có thể bỏ chạy ra khỏi La Sát Hải, trốn không thoát thì tử chiến.
Lấy tốc độ của Thần Hành Thuyền, phi hành đến phía nam, phỏng chừng hai ngày có thể đi ra khỏi La Sát Hải, chạy ra khỏi nơi này, vậy tương đối an toàn hơn một chút.
Lại trôi qua hai canh giờ, phía trước xuất hiện một hải bình tuyến, lập tức sắp ra biển. Lục Ly phát hiện chiến thuyền hai bên phân ra hai chiến thuyền đi phía trước, bốn chiến thuyền vây quanh bốn phía hắn.
Lục Ly không có động tĩnh gì, mà tiếp tục thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Lúc này là lúc nguy hiểm nhất, nói không chừng lão phủ chủ hoặc Thái thượng trưởng lão Địa Ngục Phủ sẽ ẩn núp gần đây, bùng nổ giết người, diệt sát hắn.
Hắn tiếp tục khống chế chiến thuyền đi về trước, đám người Mạnh Tam gia cũng không truyền lời, chỉ tiếp tục bay. Tốc độ chiến thuyền cũng tương đối, rất nhanh đã tiến vào trong biển rộng mở mịt, phía sau đã không còn nhìn thấy đảo nhỏ.
Sau hai nén hương, tiếng trầm quát của Mạnh Tam gia vang lên:
- Lục Tứ, hiện tại rời khỏi phạm vi của Địa Ngục Đảo, ngươi nên thả người rồi.
Lục Ly không đi ra từ Thiên Tà Châu, mà truyền ra một câu:
- Lại đi về trước ngàn vạn lý, nơi này cách Địa Ngục Đảo quá gần.
Khoảng cách ngàn vạn lý không phải quá xa, cũng hoàn toàn vô nghĩa với Mạnh Tam gia, năm chiến thuyền tiếp tục phá không. Lục Ly vẫn cảm ứng tình huống bốn phía, phát hiện không có cường giả ẩn thân, nội tâm hắn hơi thả lỏng.
Cùng với phi hành của chiến thuyền, phía trước đảo nhỏ xuất hiện một vài người không phải Địa Ngục Phủ, đây đều đến xem náo nhiệt. Còn có một vài lão ma nghênh ngang đứng trên bãi biển, trên mặt cười tủm tỉm nhìn chiến thuyền cắt qua chân trời.
Thần niệm đám người Mạnh Tam gia quét qua, nhìn đến những lão ma này, bọn họ đều sắp tức chết, lần này thật quá mất mặt. Những lão ma này đi đến, tuy không phải giúp Lục Ly, nhưng rõ ràng tới chế giễu bọn họ, bọn họ cảm giác trên mặt đau rát.
Khoảng cách ngàn vạn lý rất nhanh hoàn thành, chiến thuyền ngừng lại phía trước, Lục Ly hẳn sẽ thả người, không thả người sẽ bị bọn họ giết chết.
Mạnh Tam gia không nói gì, đứng trên sàn tàu nhìn chiến thuyền của Lục Ly. Trên người hắn tỏa ra sát khí nhàn nhạt. Ý tứ thật rõ ràng, Lục Ly còn không thả người, hắn sẽ không khách khí.
Vù!
Lục Ly thông qua Đại Đạo Chi Ngân tìm hiểu tình huống bốn phía, thân mình hắn bay ra từ trong Thiên Tà Châu, một bàn tay cầm lên Mạnh Li.
Mạnh Li thoạt nhìn như hôn mê, hai tay và một chân bị chặt đứt, phi thường thê thảm. Lục Ly nhìn thấy bốn phía xuất hiện vài lão ma, những người này thoạt nhìn không phải người Địa Ngục Phủ? Trên mặt đều lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Xem ra Lục Ly hắn đã danh dương cả La Sát Hải.
- Còn không thả người?
Mạnh Nhị gia mở miệng, cả người Mạnh Li không còn chút huyết sắc, hiển nhiên bị thương phi thường nghiêm trọng, đây là cháu trai hắn rất yêu thương, tự nhiên sẽ không đối xử hòa nhã với Lục Ly.
- Đừng nóng vội!
Lục Ly nhíu mày nói:
- Các ngươi vây quanh phụ cận, ta làm sao dám thả người. Như vậy đi… Ta có thể trước thả Mạnh Li, xem như tiền đặt cọc, sau đó các ngươi cho ta trốn ba nén hương. Sau ba nén hương này, các ngươi không đuổi giết, ta tự nhiên sẽ thả ra Tô Nguyệt Cầm.
- Nực cười!
Mạnh Tam gia cười lạnh nói:
- Thời gian ba nén hương, ngươi vẫn không thả người thì sao? Chẳng lẽ tiếp tục cho ngươi thêm thời gian ba nén hương? Bớt sàm ngôn đi, không thả người, chúng ta sẽ đại khai sát giới.
- Giết đi!