Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly quyết không khoan nhượng, nói:
- Ta hiện tại thả người, các ngươi nháy mắt có thể giết ta. Dù sao ta cũng phải chết, vậy kéo thêm hai cái đệm lưng cũng không tồi. Thời gian ba nén hương ta có thể trốn rất xa? Hành tung của ta đều nằm trong khống chế của các ngươi, sau ba nén hương không thả người, các ngươi cứ việc giết!
Ngữ khí của Lục Ly thật quyết tuyệt, Mạnh Tam gia chợt chần chờ, Lục Ly nói không sai, hiện tại thả hắn đích xác chỉ có đường chết. Ba nén hương cũng không dài, với tốc độ của Lục Ly cũng không trốn được xa, sau đó đuổi giết chỉ hao phí một ít thời gian.
- Được!
Mạnh Tam gia lạnh lùng cười gật đầu:
- Ngươi đi đi, sau ba nén hương không thả người, chúng ta sẽ đuổi theo, không cần nói gì, trực tiếp giết chết, tránh ra đi!
Mạnh Tam gia ra lệnh, chiến thuyền lại tránh ra, Lục Ly khống chế chiến thuyền tiếp tục phi hành, Mạnh Li cũng không thả ra. Tinh thần hắn khẩn trương đến cực điểm, sau khi bay ra mấy trăm dặm, xác định không ai động thủ, hắn vận dụng thần kỹ rồng ngâm, rống to lên:
- Mạnh Tam gia, hy vọng ngươi giữ chữ tín, nếu thời gian không đến các ngươi đuổi theo, ta cam đoan biến Tô Nguyệt Cầm thành một đống thịt nát.
- Ha hả, tiểu tử này cũng thật có cá tính!
Một lão đột nhiên cười ha ha, nói:
- Ngươi yên tâm trốn đi, lão phu giúp ngươi xem chừng Mạnh lão Tam, trốn xa một chút, nhưng đừng bị Mạnh lão Tam bắt nạt.
- Hàn lão ma, ngươi muốn chết?
Mạnh lão Tam đằng đằng sát khí, tập trung vào một lão ma, người nọ nhếch miệng cười nói:
- Mạnh lão Tam đừng tức giận, cũng không phải ta bắt thần nữ của ngươi, vùng hải vực này cũng không phải của Địa Ngục Phủ các ngươi, chúng ta không thể ở đây xem náo nhiệt sao?
Trên một tòa đảo khác, một lão giả trọc đầu cười lạnh:
- Mạnh lão Tam, uy phong thật lớn, động không động liền muốn giết người... Chẳng lẽ các ngươi là chủ La Sát của Địa Ngục Phủ?
- Mạnh lão Tam, ngươi muốn động Hàn lão ma, hỏi ý kiến ta chưa? Tên võ giả Nhị Kiếp kia gây chuyện, trút giận lên người chúng ta sao?
Lại là một lão ma mở miệng, Mạnh Tam gia giận bùng nổ, nếu là bình thường, hắn khẳng định đã động thủ. Nhưng giờ đây, Tô Nguyệt Cầm nằm trong tay Lục Ly, hắn cũng không dám hành động thiếu suynghĩ, nếu Tô Nguyệt Cầm không cứu được, Lục Ly bỏ chạy, vậy tôn nghiêm của Địa Ngục Phủ chỉ như cỏ rác.
Mạnh Tam gia hừ lạnh vài tiếng, lẳng lặng chờ đợi.
Sau ba nén hương, một thám báo chạy vội đến, bẩm báo:
- Tam gia, thần nữ và Li công tử đã được thả ra, nhưng linh hồn của Li công tử dường như có chút vấn đề!
- Đuổi theo tên tạp chủng kia!
Mạnh Tam gia rốt cục không nhịn được nữa, nổi giận gầm lên, vung tay lên lên một đám trưởng lão.
Lục Ly thả ra Mạnh Li và Tô Nguyệt Cầm, hắn không có biện pháp không thả, không thả, hắn sẽ bị Địa Ngục Phủ toàn lực đuổi giết, thậm chí là phủ chủ, Thái thượng trưởng lão của Địa Ngục Phủ xuất động đuổi giết.
Vậy thật là không chết không ngừng, hiện tại cũng có người đuổi giết, nhưng người đuổi giết khẳng định ít hơn. Ít nhất phủ chủ, Thái thượng trưởng lão sẽ không đuổi giết, bọn họ không thể hạ thấp mình như vậy.
Mạnh Li hôn mê, được người của Địa Ngục Phủ tra xét, linh hồn giống như xảy ra một ít vấn đề. Đây không phải người của Địa Ngục Phủ tra xét sai lầm mà do Lục Ly cố ý làm vậy. Mạnh Li biết quá nhiều chuyện, hơn nữa người này không quan trọng gì với Địa Ngục Phủ.
Lục Ly bắt quỷ ảnh phá hủy linh hồn của Mạnh Li, yêu hồn này kém xa của Tô Nguyệt Cầm, hiện tại thực lực của quỷ ảnh rất mạnh, thoải mái hủy diệt yêu hồn của hắn.
Nếu yêu hồn bị hủy, chuyện còn lại dễ làm, Lục Ly thoải mái khiến linh hồn của Mạnh Li xảy ra chút vấn đề. Nghĩa là… về sau Mạnh Li có thể sống đời sống thực vật, khả năng khôi phục lại quá nhỏ.
Kỳ thật Tô Nguyệt Cầm cũng biết thần thiết của Lục Ly, nhưng Lục Ly không dám khiến linh hồn của Tô Nguyệt Cầm xảy ra vấn đề. Hơn nữa thần thiết bị bại lộ cũng không có quá nhiều vấn đề, bởi vì Địa Ngục Phủ tuyệt đối không truyền chuyện này ra ngoài. Sẽ xử lý mình thật bí mật, chỉ thêm một nguyên nhân giết hắn mà thôi.
Thiên Vũ Kiếm của Tô Nguyệt Cầm, Lục Ly cũng không cướp đi, nếu dựa theo ngày thường, thịt béo đến miệng hắn khẳng định sẽ không nhổ ra. Lần này hắn lại không dám không nhả ra, thứ này là bảo vật của lão phủ chủ, chỉ tạm thời đưa Tô Nguyệt Cầm dùng, hắn cầm bảo vật này, lão phủ chủ còn không liều mạng với hắn?
Bảo vật của Mạnh Li hắn lại không khách sáo nữa, phi kiếm đó là thứ tốt, dù sao Mạnh Tam gia sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn việc gì phải khách khí?
Cần lấy thì lấy, muốn giết thì giết, không nên lấy thì không nên lấy, không thể xằng bậy!
Hắn phải cam đoan hiện tại có thể tiếp tục sống sót, mới có thể nghĩ chuyện sau này. Hiện tại không thả Tô nguyệt Cầm, phủ chủ, Thái thượng trưởng lão của Địa Ngục Phủ có khả năng sẽ xuất động, vậy hắn có chín cái mạng cũng phải chết.
Giờ đây, hắn đang cấp tốc phi hành, hắn không cưỡi chiến thuyền, cũng không tự mình bay, mà để U Linh Vương mang đi.
Tốc độ của U Linh Vương nhanh hơn hắn mấy chục lần, Lục Ly dự đoán Tứ Kiếp trung kỳ bình thường cũng không nhanh bằng U Linh Vương, dù sao U Linh Vương có sở trường về tốc độ.
Gió gào thét bên tai, y bào bay phất phới, tốc độ của U Linh Vương thật sự rất khủng bố, Lục Ly chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên không ngừng lui về sau. Vừa mới rồi còn nhìn thấy phía xa có một tòa tiểu đảo, nháy mắt tòa tiểu đảo kia đã lùi về phía sau, lại trong nháy mắt tiểu đảo đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sau ba nén hương không bao lâu, Lục Ly tin tưởng Mạnh Tam gia sẽ lập tức đuổi theo. Nội tâm hắn hơi phiền muộn, không biết nên trốn thế nào? Không biết có thể đào tẩu hay không?
Mạnh Tam gia hẳn là Tứ Kiếp đỉnh phong. Tứ Kiếp đỉnh phong là người chí cường La Sát Hải, thậm chí cả Tử Dương đại lục. Ngũ Kiếp Thiên Thần hẳn là cường giả đỉnh cấp Tử Dương đại lục, La Sát Hải nghe nói không có tồn tại Ngũ Kiếp Thiên Thần, nhưng Tứ Kiếp đỉnh phong có không ít, có vài lão ma lánh đời đều là Tứ Kiếp đỉnh phong.