Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rầm rầm rầm!
Gậy gộc của Trương Dã quét tới, đầy trời đều là vết rách, thoạt nhìn cả trời cao đều bị hắn áp suy sụp, uy thế kinh thiên. Hai nữ tử phía dưới nhìn bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
- Ngân thương xuyên đầu!
Lục Ly nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra tươi cười châm chọc. Cả đời này hắn đều sống trong chiến đấu, ánh mắt sắc bén cỡ nào? Trương Dã này thoạt nhìn uy lực kinh thiên, nhưng khắp nơi đều là lỗ hổng, hắn quá coi trọng Trương Dã rồi, còn phái ra quỷ ảnh, bằng vào U Linh Vương có thể thoải mái hành hạ hắn đến chết rồi.
Vù!
Quả nhiên, thân mình U Linh Vương chợt lóe, cong thành một độ cung, thoải mái tránh một kích kinh thiên của Trương Dã, móng vuốt xẹt sau lưng hắn.
Rắc rắc!
Chiến giáp sau lưng Trương Dã vỡ vụn, bị móng vuốt của U Linh Vương cào thành một vết máu. Lục Ly thấy cảnh như vậy, phất phất tay, quỷ ảnh và Hư Không Trùng đều bay trở về. Đối đãi với võ giả này, U Linh Vương hoàn toàn áp chế hắn.
Vù vù vù!
U Linh Vương liên tục chớp động, biến thành từng luồng hắc quang giữa không trung.Trương Dã thỉnh thoảng kêu rên, thiết côn trong tay hắn liên tục múa may, nhưng ngay cả lông của U Linh Vương cũng không thể chạm vào!
- Trở về đi!
Sau một lát, cả người Trương Dã đầm đìa máu tươi, tốc độ phản ứng chậm lại. Lục Ly vẫy tay, U Linh Vương bay về phía sau hắn. Lục Ly bình tĩnh nhìn Trương Dã nói:
- Chỉ bằng thực lực của ngươi còn dám khiêu khích? Vừa rồi nếu ta hạ sát thủ, giờ đây ngươi đã là một khối thi thể rồi!
Ngữ khí của Lục Ly thật ngông cuồng, nhưng người thắng có tư cách ngông cuồng. Trương Dã giờ đây thật chật vật, cả người đều bị cào, xương cốt bả vai cũng bị cào nứt ra. Nếu Lục Ly không gọi U Linh Vương trở về, phỏng chừng công kích thêm vài lần nữa, Trương Dã sẽ chết.
Trương Dã thật mất mặt, trên mặt đầy vết cào, vẻ mặt tức giận, phải biết rằng trận chiến này được tất cả trưởng lão chú ý. Tương đương với hắn vả mặt trước mặt vô số trưởng bối, về sau còn ngẩng đầu làm người thế nào?
Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, rống lên:
- Dựa vào chiến sủng thì tính là bản lĩnh gì, có gan ngươi đến chiến một trận!
Trương Dã vừa nói xong, chính hắn cũng cảm thấy không thích hợp. Trên mặt mấy hộ vệ phía sau Lục Ly đều lộ ra vẻ khinh thường rõ ràng. Ngay cả nhóm hộ vệ phía sau công tử này cũng cười ngượng ngùng.
Thế giới này không hỏi thủ đoạn, chỉ hỏi kết quả. Mặc kệ là ngươi dùng độc, dùng kế, dùng sức, thậm chí dùng tà pháp, chỉ cần ngươi có thể giết địch, người khác sẽ thừa nhận cường đại của ngươi.
Trên chiến trường, giao thủ với địch nhân, địch nhân sẽ dùng trăm loại thủ đoạn, nghĩ đủ biện pháp giết chết ngươi. Địch nhân không quang minh chính đại khai chiến với ngươi, chẳng lẽ địch nhân còn phải nghe theo yêu cầu của ngươi giao thủ? Giống như một cường giả giao thủ với ngươi, chẳng lẽ ngươi yêu cầu người khác áp chế cảnh giới đánh với ngươi sao?
Trên mặt Tiểu Lạt Tiêu Liễu Thiên Thiên hơi nóng rát. Đàm Long lắc đầu, giống như cảm thấy mất mặt vì ở cùng Trương Dã, không chịu được thua sao?
Lục Ly cười lạnh nói:
- Muốn ta ra tay cũng được, chúng ta không dùng gì cả, chỉ dùng tay trần đánh một trận? Như vậy sẽ công bằng một chút, phải không?
Nếu Trương Dã muốn Lục Ly không xuất động linh thú, vậy Lục Ly cũng yêu cầu Trương Dã không dùng bí bảo, đây là một yêu cầu thật hợp lý.
Đôi mắt Trương Dã sáng ngời, không ngờ Lục Ly sẽ tỏ ra thần ý đánh thêm một hồi? Hắn thu thiết côn trong tay, gật đầu nói:
- Đến đây đi, cái gì ta cũng không dùng, cứ như vậy đánh với ngươi!
Vù!
Lục Ly chân đạp tiêu dao, bay đi như đạn pháo, nháy mắt đến trước mặt Trương Dã. Miệng hắn cong lên tươi cười đùa cợt, nâng nắm tay đấm đến Trương Dã.
Nhìn thấy tươi cười trên mặt Lục Ly, Trương Dã giận dữ, cũng không dùng thần kỹ gì, vận chuyển thần lực, nâng nắm tay đấm về phía Lục Ly.
Ầm!
Một tiếng nổ vang ầm ĩ, thân mình Lục Ly không hề dịch chuyển, Trương Dã lại bay ra ngoài như đạn pháo. Từng tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, trong miệng Trương Dã phun ra máu tươi, cuối cùng nện mạnh lên quảng trường. Nếu trên quảng trường không có thần văn bảo hộ, có lẽ giờ đây đã bị đập ra một động lớn.
Đám người Đàm Long tỏ ra kinh ngạc, Tiểu Lạt Tiêu cũng há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ. Đàm Long phản ứng nhanh, rất nhanh sắc mặt trầm xuống, phun ra vài từ:
- Thần thể vô thượng!
Tuy Trương Dã vừa mới đột phá Tứ Kiếp Cảnh, nhưng Tứ Kiếp vẫn là Tứ Kiếp, lực lượng thân thể phi thường mạnh mẽ. Lục Ly chỉ dùng một quyền của Nhị Kiếp Cảnh đã đánh nát xương cốt của Trương Dã, đây chỉ có thể giải thích bằng thần thể vô thượng.
Vừa rồi, Lục Ly không nhìn Trương Dã, thu hồi lại U Linh Vương, chậm rãi bay xuống đại điện, ánh mắt nhìn quét qua đám người Đàm Long, hỏi:
- Thế nào? Các ngươi còn muốn đánh nhau không?
Ánh mắt mấy công tử lộ vẻ tức giận, nhưng đều không động thủ, ánh mắt nhìn Đàm Long. Đám người Tiểu Lạt Tiêu cũng nhìn Đàm Long, Trương Dã chiến bại, ở đây chỉ có Đàm Long có năng lực áp chế Lục Ly.
Khí thế trên người Đàm Long bắt đầu ngưng tụ, nhưng không lập tức ứng chiến, chỉ nhìn chằm chằm Lục Ly như dã thú. Lục Ly cười ầm nói:
- Đùng nhìn chằm chằm nữa, không phục thì đấu. Năm đó Tô Nguyệt Cầm cũng không phục như vậy, nhìn chằm chằm ta, sau đó bị ta bắt, thần đan bị phế bỏ. Võ giả Tứ Kiếp ta không phải chưa từng giết. Trước đó không lâu đã giết ba lão ma đầu, giống như gọi là La Sát tam quái gì đó? Ngươi, không phải đối thủ của ta!
Ngữ khí của Lục Ly cuồng vọng đến cực điểm, nội tâm của đám người Đàm Long lại kinh hãi. Hồ Bất Quy cũng không nói với bọn họ chuyện của Lục Ly, cho nên bọn họ đều không biết rõ sự tình.
- Tô Nguyệt Cầm? Thần nữ Địa Ngục Phủ? La Sát tam quái?