Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Trang phục Thần Tử này không tồi!
Lục Ly phát hiện trang phục Thần Tử tự động sáng lên, nhiệt độ cực nóng lập tức biến mất, ngược lại có một loại cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Lục Ly quan sát những công tử tiểu thư còn lại một chút, phát hiện quần áo váy vóc của bọn họ đều có thần văn lấp lánh, rõ ràng đều là bảo vật, loại nhiệt độ này không cách nào hủy diệt quần áo của bọn họ. Tất nhiên đều là công tử tiểu thư danh môn, nếu quần áo bị thiêu rụi, vậy về sau còn gặp người như thế nào.
- Ong!
Lục Ly lấy ra Thiên Biến Đỉnh, biến thành một cây trường thương, cánh tay hơi rung động, trường thương hóa thành từng đạo tàn ảnh, nháy mắt đánh trúng hồn hạch một đám Hỏa Mị Tinh.
Lục Ly công kích rất tùy ý, giống như là đang phe phẩy quạt hương bồ, nhẹ nhàng đập chết từng con muỗi vậy. Thật ra đánh chết đám Hỏa Mị Tinh này không khó, khó nhất chính là tìm kiếm hồn hạch và đánh vỡ nó. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, có thể chuẩn xác tìm được hồn hạch, cho nên đánh chết chúng rất nhẹ nhàng.
Mấy chục vị công tử tiểu thư cùng chiến đấu, có người rất nhẹ nhàng, nhưng cũng có người gặp chút khó khăn, thỉnh thoảng thần niệm của mọi người lại quét về phía Lục Ly, sau khi phát hiện ra hắn rất nhàn nhã, thì trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Nơi này có mấy chục người, nhưng không có quá nhiều người nhìn thấy trận chiến giữa Lục Ly và Trương Dã ngày ấy, những người còn lại cũng không quá hiểu biết về chiến lực của Lục Ly. Nội tâm hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khinh miệt, giờ phút này thấy Lục Ly nhàn nhã như vậy, mọi người khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
Tuy có rất nhiều Hỏa Mị Tinh bay tới, nhưng Hỏa Mị Tinh là tà ma cấp thấp nhất, tự nhiên đánh chết không khó.
Nửa canh giờ sau!
Mấy vạn Hỏa Mị Tinh bị đánh chết toàn bộ, không ai bị thương nặng, chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ, ăn một chút đan dược liền tốt.
Tiếp tục đi về phía trước!
Lần này không phải là ra ngoài đi chơi, mà là chuẩn bị ở bên trong thời gian dài, quét sạch đại bộ phận tà ma quái thú, bảo đảm bình an cho Thiên Hà Giới.
Lần này chỉ đi về phía trước hơn một canh giờ, lại gặp phải Hỏa Mị Tinh, hơn nữa lần đầu tiên xuất hiện Hỏa Viêm Thú, cũng may số lượng không quá nhiều, chỉ có mấy trăm con.
Ngoại hình Hỏa Viêm Thú như là con báo, toàn thân màu đỏ đen, có vảy tinh tế, lợi trảo rất dài, phần lưng còn có gai xương sắc bén. Miệng nó có bốn cái răng nanh rất dài, đôi mắt vô cùng kỳ lạ, bởi vì không có đồng tử, thoạt nhìn chỉ có hai cái tròng mắt đen tuyền, như là một người mù.
- Ngao ngao!
Từng con Hỏa Viêm Thú gào thét mà đến, nhào về phía mọi người, tốc độ chúng nhanh như gió. Vô số Hỏa Mị Tinh cũng cùng nhau bay lại đây. Lần này Thạch trưởng lão không rời đi, mà bay lên giữa không trung, tùy thời chuẩn bị cứu trợ người phía dưới.
Mặt Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân không đổi sắc, không để ý đến Hỏa Mị Tinh, mà bay về phía Hỏa Viêm Thú. Viên Linh Vận Liễu Thiên Thiên và các công tử tiểu thư khác cũng như thế, trên mặt mười mấy người còn lại lộ ra một tia kinh hoảng, rõ ràng không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đoán chừng chiến lực cũng quá sức.
- Ngao ngao!
Một con Hỏa Viêm Thú bay về phía Lục Ly, một đạo tàn ảnh hiện lên, Hỏa Viêm Thú đã đến trước mặt, Lục Ly thu hồi Thiên Biến Đỉnh, vung nắm tay nện tới.
- Phanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Lục Ly cảm giác cánh tay tê rần, còn Hỏa Viêm Thú thì bị đánh bay ra ngoài, nhưng sau khi quay cuồng trên mặt đất một vòng, dường như không việc gì lại tiếp tục vọt lại đây.
- Quả nhiên phòng ngự rất mạnh!
Lục Ly hơi gật đầu, hắn suy nghĩ một chút lấy ra phi kiếm, hóa thành một đạo cực quang bay về phía Hỏa Viêm Thú, một đạo lưu quang hiện lên, phi kiếm đâm vào tròng mắt Hỏa Viêm Thú, tiếp theo quấy đảo ở bên trong một phen, Hỏa Viêm Thú đau đớn gào lên hai tiếng, nhẹ nhàng bị đánh chết.
- Ầm ầm ầm!
Đám người Ninh Ngạo bên kia lấy ra Bí Bảo, Ninh Ngạo lấy ra một thanh bạch cốt đại bổng, mỗi lần nện xuống, là một con Hỏa Viêm Thú không chết cũng bị thương. Hồ Thiên Quân lấy ra một tòa bảo tháp, mỗi lần hạ xuống đều có thể nghiền Hỏa Viêm Thú thành huyết nhục. Đàm Long thì lấy ra một chiếc chiến xa nho nhỏ, nghiền áp mà đi.
Trong tay Viên Linh Vận có một cành liễu, mỗi lần vung vẩy, Hỏa Viêm Thú sẽ bị chém thành hai đoạn, Tiểu Lạt Tiêu lấy ra một cái ngọc như ý, uy lực phi phàm.
- Quả nhiên con cháu hào môn nhiều bảo vật!
Lục Ly nhìn lướt qua, thấy các công tử tiểu thư hầu như đều có Dị Bảo hộ thể, cấp bậc thấp nhất cũng có thể so với Tiên Ma Tháp của Tần Chiến.
Thế nhưng ngẫm lại đám công tử tiểu thư này đều sinh ra trong hào môn, trong nhà ít nhất cũng có một vị trưởng lão, bọn họ lại là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, được ban cho Dị Bảo cũng là đương nhiên.
- Hừ hừ!
Lục Ly thấy Đàm Long quét mắt tới, hai mắt nhìn phi kiếm của hắn tỏa sáng, trong lòng hắn cười lạnh vài tiếng. Nếu Đàm Long dám có tâm tư gì, hắn không ngại dùng phi kiếm chặt đứt tứ chi Đàm Long, biến tên này thành một quả cầu thịt.
Thoạt nhìn mấy trăm đầu Hỏa Viêm Thú rất hung tàn, nhưng sau khi đám người vận dụng Bí Bảo, rất nhanh đã bị trấn áp. Thạch trưởng lão ở phía trên ra tay ba lần, hai lần là bởi vì hai vị tiểu thư không chống đỡ được, một lần là vì một vị công tử suýt chút nữa bị Hỏa Viêm Thú đánh chết.
Nếu không phải nguy hiểm đến sinh tử, Thạch trưởng lão sẽ không ra tay, nếu để đám người này tới rèn luyện. Không cho các nàng trải qua nguy hiểm, không đối mặt sinh tử thì rèn luyện có ý nghĩa gì?
Đương nhiên!
Những công tử và tiểu thư này đều biết Thạch trưởng lão ở phía trên nhìn xuống, bọn họ biết rõ, bọn họ khẳng định không chết được, chắc chắn trưởng lão sẽ cứu họ. Nói như vậy, các nàng cũng không ép ra được tiềm lực, không tính là chân chính trải qua nguy hiểm sinh tử.
Cho nên chiến lực của những tử tiểu thư này và loại võ giả thấp bé quật khởi như Lục Ly vẫn có khác biệt, bọn họ đều có chỗ để dựa vào, còn Lục Ly không có gì, chuyện gì cũng phải tự dựa vào chính mình.