Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, trưởng bối của các công tử tiểu thư đều sợ bọn họ xảy ra chuyện, kinh nghiệm chiến đấu có thể chậm rãi tích lũy, nếu chết mà nói vậy cái gì cũng không có.
Lần này người bị thương rất nhiều, cho dù mỗi người đều có Bí Bảo, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của một vài công tử tiểu thư rất kém. Tốc độ Hỏa Viêm Thú lại quá nhanh, phản ứng mau chóng, một vài người bị thương cũng là chuyện bình thường.
Sau khi đánh chết Hỏa Viêm Thú, đám Hỏa Mị Tinh còn dư lại liền dễ nói, đối với nhóm người này mà nói, Hỏa Mị Tinh hoàn toàn không có áp lực. Người bị thương đi chữa thương, những người còn lại nhanh chóng công kích, quét sạch toàn bộ Hỏa Mị Tinh.
Kế tiếp chính là quét sạch chiến trường, Thạch trưởng lão phân phó mấy vị công tử thu thập toàn bộ thi thể Hỏa Viêm Thú. Những thi thể đó đều là thần tài, trong cơ bắp chúng nó ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể dùng để luyện đan.
Nếu là ngày thường khẳng định đám công tử này sẽ không thu thập những thi thể kia, nhưng Thạch trưởng lão đã nói thì mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi. Thạch trưởng lão cho đám người nghỉ ngơi chữa thương, Lục Ly ngồi xếp bằng ở trên một khối nham thạch.
Đối với hắn mà nói, chiến đấu cấp bậc này căn bản không cần nghỉ ngơi, nhưng đám người đều đã tu luyện chữa thương, hắn chỉ có thể nghe lời.
Một mình hắn ngồi lẻ loi ở một bên, những người còn lại đều quây quần bên nhau, Lục Ly có vẻ không hợp.
Lục Ly cao ngạo như thế, những người còn lại cũng không muốn mặt nóng đến dán mông lạnh, hơn nữa bọn họ vốn dĩ thuộc về một phái. Lục Ly đánh Trương Dã, chẳng khác nào đánh bọn họ, làm sao có thể chủ động đi giao hảo với Lục Ly chứ?
Thạch trưởng lão biết rõ loại tình huống này, nhưng hắn lại không nói một câu. Muốn Lục Ly và đám công tử tiểu thư này hóa giải ân oán, dựa ngôn ngữ là vô dụng, người khác khuyên cũng vô dụng, chỉ có để bọn họ cùng nhau trải qua một vài việc, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, mới có thể chân chính trở thành bằng hữu, trở thành chiến hữu, trở thành huynh đệ tỷ muội.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, đại quân lại tiếp tục tiến về phía trước, trong ba ngày tiếp theo, mọi người không ngừng gặp phải Hỏa Mị Tinh và Hỏa Viêm Thú, nhưng có Thạch trưởng lão tọa trấn, đám người lại đều có Dị Bảo, nên tiêu diệt bọn chúng cũng không phải quá khó.
Hơn nữa càng về sau, sức chiến đấu của đám công tử tiểu thư kia càng tăng lên, ít nhất đối mặt Hỏa Viêm Thú không đến mức kinh hoảng thất thố, không có quá nhiều hoảng loạn, như vậy lúc chiến đấu sẽ không xuất hiện nhiều sai lầm.
Tất cả các trận chiến, Lục Ly đều chơi một mình, căn bản không để ý tới những người khác, cho dù gần đó có người gặp nạn hắn cũng không nhìn một cái.
Chuyện này khiến cho mọi người đối với hắn càng thêm bất mãn, Lục Ly không để ý, hắn muốn như vậy, không muốn hoà nhập vào cùng mọi người, hắn không tính ở lại La Sát Cung cả đời.
Quan trọng nhất là Thạch trưởng lão vẫn luôn theo dõi ở trên, có một vị Tứ Kiếp trung kỳ theo dõi, cho dù người phía dưới muốn chết cũng khó. Nếu đã như vậy Lục Ly cần gì vẽ rắn thêm chân? Hắn là Thần Tử, đám người này thấy hắn không phản ứng, mỗi người lại có địch ý với hắn, làm sao hắn có thể ra tay cứu giúp?
Màn đêm lại buông xuống, thế nhưng bởi vì ở đây là biên giới Thiên Hà, trong Thiên Hà lại luôn có ánh lửa, cho nên thoạt nhìn chỉ tối tăm hơn so với ban ngày một ít.
Mọi người đều có không gian Thần Khí của mình, sau khi Thạch trưởng lão hạ lệnh nghỉ ngơi, đám người lấy ra không gian Thần Khí đi vào nghỉ ngơi, một mình Thạch trưởng lão ngồi xếp bằng ở một bên đề phòng.
Lục Ly không có tiến vào không gian Thần Khí, hắn không muốn để lộ Thần Sơn, Thiên Tà Châu quá yếu, rất dễ dàng bị người ta nháy mắt đánh vỡ. Nếu đã như vậy không bằng hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, như vậy có nguy hiểm càng thêm dễ dàng phát hiện.
Hắn ngồi xếp bằng ở dưới một cái cây đại thụ trụi lủi, cây cối nơi này đều là màu hỏa hồng, hắn dựa lưng vào đại thụ, khoảng cách từ chỗ hắn đến mọi người không phải quá xa, chỉ mười dặm, thần niệm Thạch trưởng lão có thể nhẹ nhàng bao phủ phạm vi vạn dặm, cho nên không tồn tại tình huống không an toàn.
Một lát sau, bên doanh trại có từng đạo âm thanh loáng thoáng truyền đến, ba ngày vất vả chiến đấu, tối nay khó có được dịp thả lỏng, đám công tử tiểu thư đều tắm gội nghỉ ngơi một hồi, sau đó tổ chức một hồi dạ yến lửa trại. Trong không gian giới của họ đều có mỹ thực rượu ngon, đám người vây quanh lửa trại có cảm giác rất mới lạ.
Bên kia có mùi hương đồ ăn bay tới, không ngờ còn có thịt nướng, nội tâm Lục Ly một mảnh yên tĩnh, bình lặng nhập định, một lòng tìm hiểu Bác Long Thuật.
Thời gian trôi qua hơn một canh giờ, thanh âm ầm ĩ bên kia không chỉ không thu nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn, giống như có người uống say, đang cãi cọ ồn ào.
Đúng lúc này lông mi Lục Ly hơi rung động, không phải hắn bị đánh thức, mà là hắn cảm nhận được có người tới gần, có một người đang đi tới chỗ hắn.
Hắn không mở mắt, cái mũi hơi ngửi một chút, chân mày cau lại. Người tới có mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, hắn đã ngửi qua mùi hương này, cho nên hắn không cần kiểm tra đã biết ai tới.
Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ hơi nhăn mi lại, người nọ chậm rãi đi tới, sau khi tới gần Lục Ly cũng không nói gì, mà đi đến bên cạnh Lục Ly, dựa vào một bên đại thụ, không ngờ nàng cũng ngồi ở trên phiến đá giống như Lục Ly.
- Hưu!
Người nọ tùy tiện vung tay một cái, một bình rượu bay tới, Lục Ly dùng một tay tiếp được, có chút không hiểu dụng ý của cô gái này? Hắn mở mắt, suy nghĩ một chút nói:
- Linh Vận tiểu thư, ngươi không nên lại đây.
Người tới chính là Viên Linh Vận, dường như nàng đã uống không ít, mặt đẹp đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, nàng bưng một bình rượu khác, ngửa đầu uống một ngụm, rượu tràn ra vương trên cằm nàng, làm ướt một mảnh xiêm y trước ngực.
- Ha ha!