Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phùng trưởng lão phất tay, giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho Lục Ly kháng cự. Nhưng Lục Ly không lấy Thiên Tà Châu ra, mà bình tĩnh hỏi:
- Phùng trưởng lão, sau khi thả ra thì sao?
Ánh mắt Mộc trưởng lão lộ ra vẻ lạnh lẽo, giống như đang không tiếng động trách cứ Lục Ly không hiểu chuyện, hắn hoà giải nói:
- Đúng là lần này ba người bọn chúng làm sai, ngươi cũng đã dạy dỗ bọn chúng rồi, không cần làm lớn chuyện, nếu không hai vị thái thượng trưởng lão và Hồ trưởng lão cũng sẽ mất mặt.
- Cái gì mà cũng sẽ mất mặt?
Lục Ly không để ý nói:
- Vị trí Thần Tử này của ta là do cung chủ tự mình phong, ba người bọn họ vây giết ta, cung chủ còn có thể diện sao? Nếu không phải ta có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, sợ là giờ phút này đã biến thành một khối thi thể rồi. Đến lúc đó các ngươi cũng giấu diếm không cho làm lớm chuyện sao?
- Không phải ngươi không có việc gì ư?
Sắc mặt Mộc trưởng lão và Phùng trưởng lão rất khó coi, có chút tức giận nói:
- Thần Tử, người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện bình thường, mọi việc lưu lại một đường, không cần phải làm đến mức như vậy khó coi, phải lấy đại cục làm trọng.
Đúng là Lục Ly thật sự được cung chủ tự mình thu nhận, nhưng từ sau khi La Phi Yên trở về không hề gặp Lục Ly một lần, cũng chưa từng hỏi qua bất cứ chuyện gì về Lục Ly.
Cho nên ở trong lòng rất nhiều trưởng lão, đã coi Lục Ly chỉ là một cái công cụ, để La Phi Yên trấn áp mấy vị Thái thượng trưởng lão và các trưởng lão cường thế, La Phi Yên sẽ không quan tâm sự sống chết của Lục Ly.
Trái lại, đám người Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Nhất Đao lại khác, mấy người này chính là hy vọng của các nhà, khẳng định về sau sẽ chậm rãi tiến vào cao tầng La Sát Cung. Cho nên cần xử lý việc này êm đẹp, nếu không thanh danh bị mất sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của ba người về sau. Hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng tâm lý ba người, kéo theo ảnh hưởng ba người tu luyện.
- Lưu lại một đường?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra vẻ trào phúng, lắc đầu nói:
- Mộc trưởng lão, quan điểm của ngươi thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào, thời điểm ba người vây giết ta, có nghĩ tới lưu lại một đường hay không? Ta không giết chết ba người, chính là đã để lại một đường. Lục Ly ta là người nào, có lẽ các ngươi không biết, năm đó ở Địa Ngục Phủ Tô Nguyệt Cầm và Mạnh gia dám ép ta, ta liền giơ đồ đao lên đối với bọn họ!
- Thật to gan!
Phùng trưởng lão giận dữ, Lục Ly thật sự coi hắn là Thần Tử cao cao tại thượng sao? Một tên Thần Tử không có bất cứ bối cảnh gì, lại dám cuồng vọng với bọn họ như thế, chuyện này làm cho khuôn mặt già của hắn không có chỗ để.
- Lá gan của ta vẫn luôn rất lớn!
Lục Ly không chút thay đổi, cười lạnh nói:
- Phùng trưởng lão, nếu ngươi hoài nghi quyết tâm của ta, ngươi có thể động thủ thử xem, xem ta có dám giết chết ba người bọn họ hay không?
- Hừ?
Khí tức khủng bố trên người Phùng trưởng lão, lập tức tràn ngập ra, tựa như một con cuồng sư bị làm tức giận, giờ phút này nhiệt độ toàn bộ Thiên Hà Thành đều như giảm xuống rất nhiều.
- Hô hô hô!
Vô số người bị kinh động, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên từ trong một tòa lâu đài bay ra trước tiên, lập tức dùng thần niệm quét về bên này.
- Lui ra ngoài!
Phùng trưởng lão nhìn thấy Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận muốn vào, càng thêm tức giận rống lên. Liễu Thiên Thiên rụt đầu, nhưng Viên Linh Vận giữ nàng tay lại, tiếp theo đứng ở ngoài lâu đài, tuy rằng không có tiến vào, nhưng thần niệm vẫn luôn khoá chặt Lục Ly.
Lục Ly cười nói:
- Phùng trưởng lão không nên tức giận, ta sẽ thả người, nhưng nhất định phải trở về Trưởng Lão Điện, ta yêu cầu Trưởng Lão Điện cho ta một lời giải thích, nếu không ta sẽ báo việc này cho cung chủ.
Sắc mặt Phùng trưởng lão và Mộc trưởng lão hoàn toàn trở nên khó coi, Mộc trưởng lão sâu kín nói:
- Ngươi xác định muốn làm lớn chuyện? Ngươi thật sự không suy nghĩ về sau sao? Đắc tội chư vị đại nhân đối với ngươi có chỗ tốt gì?
Vẻ mặt Lục Ly kiên định, không có một tia biến hóa, bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, không phải ta muốn đắc tội bọn họ, mà là người nhà bọn họ muốn mưu sát ta trước, đừng nói ta là Thần Tử, coi như ta là một người bình thường, ai dám giết ta, cho dù thiên vương lão tử ta cũng không để ý, giết xong lại nói. Thứ hai nếu lần này ta nén giận, ta làm gì còn về sau? Có phải về sau ai cũng có thể vây giết ta hay không? Đôi khi làm việc không cần chỗ tốt, cũng không có cái gọi là chỗ hỏng, không dám nói ra lời trong lòng, sống không thoải mái, vậy không bằng chết đi!
Lời nói của Lục Ly vô cùng quyết liệt, không có nửa điểm xoay chuyển, chính diện cứng rắn, nửa bước không lùi. Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận ở bên ngoài vẫn luôn chú ý tình huống ở bên trong, nghe được Lục Ly nói, đôi mắt hai người đều tỏa sáng.
Các nàng tiếp xúc đều là loại người như Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân Trương Dã Đàm Long, con cháu thế gia khéo đưa đẩy, coi như Ninh Ngạo thoạt nhìn là người xử thế rất cứng rắn, nhưng khẳng định thời khắc mấu chốt sẽ nhượng bộ.
Có thể nói Lục Ly ở La Sát Cung không hề bối cảnh, giờ phút này bị hai vị trưởng lão gây lực áp, lại không chịu nhượng bộ nửa bước, kiên định bất khuất, khiến hai người vì chuyện này mà rung động.
Lại liên tưởng đến Lục Ly ở Địa Ngục Đảo một đường giết ra U Hồn Cốc, bắt cóc Mạnh Ly và Tô Nguyệt Cầm, trốn vào La Sát Hải, bị mấy thế lực lớn đuổi giết. Từ việc này có thể thấy được tính cách hắn, ninh chiết chớ cong, chết không khuất nhục.
- Tốt, tốt, tốt!
Đột nhiên Phùng trưởng lão đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, lúc hắn đi đến cửa quay đầu lại liếc nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Nếu ngươi muốn gây chuyện, vậy ngươi cứ gây chuyện đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi thu xếp như thế nào?
- Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự mình tạo nghiệp không thể sống!
Mộc trưởng lão cũng để lại một câu, sau đó tức giận đi theo Phùng trưởng. Hai người trực tiếp bước vào truyền tống trận rời đi, sau khi hai người đi, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên lập tức đi vào, trong mắt hai người toàn là vẻ lo lắng.