Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trái lại sắc mặt ba người Đàm Long trở nên vô cùng ảm đạm, thậm chí trong mắt Đàm Long còn có một tia sợ hãi, hắn sợ Trưởng Lão Điện phán quyết tử hình bọn họ.
Nội đấu vốn dĩ là trọng tội, chứ đừng nói ám sát Thần Tử.
Nếu là người thường, thậm chí là một trưởng lão bình thường, thì chuyện này cũng không cần suy xét, đại trưởng lão sẽ trực tiếp hạ lệnh giết chết, răn đe cảnh cáo.
Thân phận ba người này đều không phải tầm thường, quan trọng nhất là còn trẻ tuổi, ai thời trẻ mà không phạm sai lầm chứ? Sau lưng bọn họ có hai vị thái thượng trưởng lão một người là trưởng lão Chiến Đường, nếu tuỳ tiện giết ba người, sợ là sẽ khiến cho toàn bộ La Sát Cung rung chuyển.
Mấy người bàn bạc ước chừng một nén nhang thời gian, rốt cuộc cũng đưa ra kết quả, thế nhưng lúc đại trưởng lão chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, Lục Ly dùng thần niệm quét ra ngoài, phát hiện một lão giả chống quải trượng chậm rãi đi tới.
Lão giả kia thật sự rất già, cái lưng đều còng lên, như là một con tôm lớn. Lão chống long đầu quải trượng, mặc một bộ bố y bình thường, thoạt nhìn như là một lão nông chân chất.
Bước đi của lão cũng không quá vững trãi, thoạt nhìn có chút lung lay, giống như lúc nào cũng có khả năng té ngã, tuổi già sức yếu chính là để nói lão. Trên người lão không có nửa điểm khí tức võ giả, mà giống như là một lão nông ở nông thôn, đi vào nhầm nơi.
Nhưng một người như vậy, lại khiến bên ngoài xảy ra rung động lớn, ánh mắt các công tử tiểu thư và quân sĩ nhìn lão đều lộ ra vẻ tôn kính cùng sợ hãi.
Mấy năm nay lão nhân này rất ít ra ngoài, nhưng tất cả mọi người đã xem qua bức họa của lão, bởi vì trưởng bối trong nhà bọn họ đã nói với bọn họ rằng... người này tuyệt đối không thể đắc tội.
Đàm Vũ, ngoại hiệu Vũ Ma, một trong những chí cường giả uy chấn La Sát Hải mười vạn năm, đã từng một người một đao tàn sát năm trăm vạn võ giả.
Năm đó Vũ Ma cũng không phải là người La Sát Cung, hắn mang theo một người đệ đệ đi tới La Sát Hải lang bạt, về sau đệ đệ hắn bị giết, hắn trong cơn giận dữ đã diệt sạch mười sáu cái thế lực, giết hết năm trăm vạn võ giả, hung danh vang vọng toàn bộ La Sát Hải.
Sau khi gia nhập La Sát Cung, Vũ Ma vì La Sát Cung nam chinh bắc chiến, lập xuống bao công lao hiển hách, tuy mấy ngàn năm gần đây rất ít ra tay, cũng rất ít lộ diện, nhưng toàn bộ La Sát Cung, bao gồm cả La Sát Hải không ai dám khinh thường hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại đi ra, còn trực tiếp tới Trưởng Lão Điện, mục đích không cần nói cũng biết, đó chính là vì Đàm Long mà đến, hoặc là nói vì ba người Đàm Long Ninh Ngạo thò đầu ra.
Toàn bộ đám người đại trưởng lão đứng lên, sắc mặt cũng trở lên có chút khó coi, Vũ Ma đến làm cho áp lực bọn họ tăng. Tuy rằng thái thượng trưởng lão không thể nhúng tay vào sự vụ trong cung, nhưng nếu hắn thật sự muốn nhúng tay, ai dám không cho hắn mặt mũi?
Ai cũng có thiểm độc chi tâm, chuyện này cũng dễ hiểu. Vấn đề là việc hôm nay ảnh hưởng quá lớn, nếu Vũ Ma trực tiếp can thiệp, bảo vệ ba người mà nói, vậy sẽ khiến việc trở nên vô cùng ác liệt.
Công tử tiểu thư đỉnh cấp phạm sai lầm không phải chịu trừng phạt? Bọn họ muốn giết ai liền giết người đó? Hôm nay ngay cả Thần Tử cũng dám giết, vậy có phải ngày mai thấy ai trong cung không vừa mắt đều có thể bóp chết hay không? La Sát Cung là của ba nhà bọn họ sao? Những người còn lại của La Sát Cung đều là nô lệ tam gia? Muốn giết liền giết?
Không có quy củ, không thành thế lực. La Sát Cung lớn như vậy, một khi không có quy củ, vậy không phải là loạn đến hỏng bét sao? Nếu bên trong loạn lên, La Sát Cung cách ngày diệt vong cũng không còn xa.
- Sàn sạt sa.
Vũ Ma chậm rãi đi vào, mặt không biểu cảm, đại trưởng lão mang theo một đám người đi ra, hành lễ với Vũ Ma. Vũ Ma lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba người Đàm Long, hắn vẫy vẫy tay, để đám người rút lui, tiếp theo chậm rãi đi về phía ba người Đàm Long.
Ba người Đàm Long thấy Vũ Ma xuất hiện, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng của Vũ Ma, mọi người lại có chút nơm nớp lo sợ, ba người đều quỳ một gối xuống, không nói lời nào.
- Hưu!
Vũ Ma vung mạnh quải trượng trong tay, hung hăng nện vào chân Đàm Long, một tiếng trầm đục vang lên, chân Đàm Long lập tức bị đứt gãy, ngã trên mặt đất. Vũ Ma nhanh như chớp vung quải trượng về phía Ninh Ngạo và Hồ Thiên Quân, chân hai người ứng tiếng đứt đoạn, trên mặt ba người lộ ra vẻ thống khổ, nhưng không dám phát ra tiếng.
Trong đại điện trở nên ồn ào, rất nhiều người dồn dập khuyên can, xin Vũ Ma đừng tức giận, bọn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi vân vân, đám người đại trưởng lão lại không nói một câu.
- Thật to gan!
Vũ Ma mở miệng, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo, quét nhìn ba người, nổi giận đùng đùng nói:
- Thần Tử là cái gì? Đó là người được chọn làm cung chủ dự bị đời kế tiếp, đó là người tương lai dẫn dắt La Sát Cung chúng ta, là hy vọng của chúng ta. Ai cho các ngươi lá gan ám sát? Ngày thường gây chuyện thì thôi, chuyện lớn bực này cũng dám làm xằng làm bậy, quả thực là coi trời bằng vung. Người đâu, lôi ba người này ra ngoài chém cho lão phu, răn đe người khác.
Mấy lời nói phía trước mọi người nghe một chút liền thôi, câu nói phía sau lại khiến đám người bị dọa sợ. Không phải Vũ Ma tới cầu tình cho ba người? Mà là muốn đích thân đưa ba người lên đường sao?
Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, tiếp theo có người phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói:
- Thái thượng trưởng lão bớt giận, tuy ba người này có tội, nhưng tội không đến mức phải chết, người trẻ tuổi ai không có lúc sai?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một vị trưởng lão khác nói tiếp:
- Bồi dưỡng nhân tài không dễ, ba người này hao phí vô số tài nguyên, thật vất vả mới tu luyện đến cảnh giới bây giờ, sao có thể dễ dàng giết? Hiện tại Địa Ngục Phủ và chúng ta đang đại chiến, là lúc cần dùng người, thái thượng trưởng lão làm như này là người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng!