Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một vị trưởng lão tóc xám khác vội vàng phụ họa, nói:
- Lưu trưởng lão nói rất đúng, ta thấy ngàn năm vẫn có chút dài, trăm năm là được rồi. Ba người bọn họ tương đương với bị cầm tù trăm năm, đoán chừng sau lần này, nhất định bọn họ sẽ hối cải làm người.
Ánh mắt ba người Đàm Long sáng lên, thật ra trăm năm thời gian không tính là cái gì, cố gắng tu luyện một phen, chớp mắt là qua. Nói không chừng ba người còn có thể đột phá Tứ Kiếp chi cảnh, xử phạt như vậy đối với ba người mà nói hoàn toàn là không đau không ngứa.
- Ta thấy không cần trăm năm!
Lục Ly lại mở miệng lần nữa, chậm rãi cười nói:
- Không bằng ném vào Thiên Hà Giới một tháng đi? Để cho bọn họ ở bên trong chữa thương tốt, trở về lại có thể ám sát những người khác.
Trên mặt trưởng lão tóc xám lộ ra vẻ tức giận, Lục Ly vả mặt quá độc ác, hoàn toàn không cho ai mặt mũi, hắn trừng mắt nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Thần Tử, có đôi khi phải biết khoan dung độ lượng, ngày sau ngươi phạm vào chuyện gì, sẽ không có người cầu tình cho ngươi.
- Lời này mà ngươi cũng nói được…
Lục Ly trợn mắt nói:
- Hiện tại ta bị người ám sát, thiếu chút nữa chết đi, nhưng có ai nói nửa câu vì ta chưa? Nếu ta cũng mang họ Đàm, là một tiểu võ giả, thì cho dù bị trưởng lão ám sát, sợ là cả nhà vị trưởng lão này cũng phải chết? Lại nói... Thần Tử như ta thật đúng là đồ trang trí, các ngươi có để ý đến cảm thụ của ta chút nào đâu?
- Ách…
Lời Lục Ly nói khiến không khí toàn trường trở nên xấu hổ lần nữa, hắn nói đều là sự thật, đúng là mọi người không hề coi việc của hắn là chuyện to tát. Vấn đề là... Loại chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được, không cần nói ra? Đẩy sự việc đến tình trạng xấu hổ như vậy làm gì.
Nhanh mồm dẻo miệng, có lý không tha người!
Đây là cảm giác Lục Ly cấp cho mọi người, có một số chuyện không thể để lên mặt bàn nói, Lục Ly lại lôi tất cả ra, cứ nhất định phải nói, khiến chúng trưởng lão vô cùng đau đầu.
Vũ Ma tự mình tới, ai dám không cho hắn mặt mũi? Nhưng hiện tại Lục Ly không thuận theo không buông tha, nếu không cho Lục Ly hài lòng mà nói, việc hôm nay sẽ không thể yên. Cũng không thể một chưởng chụp chết Lục Ly? Dù nói như thế nào thì vị trí Thần Tử của Lục Ly cũng là do La Phi Yên đề cử.
- Không ai nói nửa câu vì ngươi, vậy nửa câu này để bổn cung đến nói đi.
Đúng lúc đám người đại trưởng lão hết đường xoay xở, thì một đạo thanh âm nhu mị vang lên, vẻ mặt mọi người trong đại điện lập tức trở nên nghiêm túc, ngay cả Vũ Ma cũng trở nên cung kính vài phần.
Giọng nói nhu mị kia, hơi ngừng một chút lại tiếp tục vang lên:
- Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân ám sát Thần Tử, việc này đã có chứng cứ vô cùng xác thực, ảnh hưởng rất lớn, không trừng phạt ba người thì không cách nào giữ vững cung quy. Nể tình ba người trẻ tuổi, cộng thêm công lao những năm nay của đám người Vũ Ma, cho nên tội chết có thể miễn. Ném ba người vào Phong Ma Thú, ngốc ở đó ba năm, nếu có thể tồn tại đi ra, xóa bỏ toàn bộ chuyện trước kia, chư vị có dị nghị gì không?
- Phong Ma Thú?
Sắc mặt vô số trưởng lão Trong đại điện thay đổi, ngay cả đám người đại trưởng lão cũng hơi dao động, sắc mặt Vũ Ma trở nên càng thêm âm trầm.
Trong những người ở đây trừ bỏ Lục Ly ra, đều vô cùng rõ ràng Phong Ma Thú là địa phương nào, địa phương kia trừ bỏ đám người đại trưởng lão Vũ Ma ra, coi như các trưởng lão khác đi vào, đoán chừng cũng không sống được ba năm. Ba người đi vào, xác suất có thể tồn tại đi ra không vượt qua một thành…
La Phi Yên mở miệng, giải quyết dứt khoát. Ở La Sát Cung La Phi Yên chính là hoàng đế, không có ai dám trái mệnh lệnh của nàng, cho dù nàng hạ lệnh sai, cũng không có người nào dám trái ý, bởi vì người làm trái… Đều chết hết rồi.
Ba người bị mang xuống dưới, thương thế của bọn họ sẽ được chữa trị tốt, thần đan cũng được ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng sau khi chiến lực khôi phục, sẽ lập tức bị mang đi Phong Ma Thú. Việc này do Hình Luật Đường tự mình theo dõi, không ai dám đi làm xằng làm bậy.
Vũ Ma rời đi, không liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, cũng không có nói bất cứ lời gì, nhưng càng như vậy lại càng làm Lục Ly cảm giác được áp lực. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn Lục Ly an toàn, sau chuyện này bất luận kẻ nào cũng không dám tìm hắn gây phiền toái, vì dù sao danh tiếng của hắn cũng đang nổi.
Chính Lục Ly cũng biết, hắn có thể sống nhiều nhất mấy năm, mấy năm sau khẳng định người của ba nhà sẽ âm thầm động thủ với hắn, nếu trong mấy năm hắn không tìm được biện pháp phá giải Huyền Thiên Phù, hắn chỉ có đường chết.
Sau khi La Phi Yên truyền ra một câu, liền không có bất cứ mệnh lệnh gì nữa, cũng không có triệu kiến Lục Ly.
Có lẽ rất nhiều người đã suy đoán đúng, Lục Ly chỉ là một cái công cụ của La Phi Yên, một cái công cụ dùng để gõ tam đại thái thượng trưởng lão.
Thần Tử chi vị vốn là của đám người Đàm Long, hoặc là Viên Linh Vận, nhưng La Phi Yên lại cố tình cho người ngoài. Hơn nữa Vũ Ma ra mặt, cũng không có cho quá nhiều mặt mũi, từ đây có thể thấy được... La Phi Yên bất mãn đối với đám người Vũ Ma.
Hiện tại La Sát Cung thiếu rất nhiều cường giả, La Sát Cung lớn như vậy mà chỉ dựa vào một mình La Phi Yên thì làm sao có thể chống đỡ được, cho nên La Phi Yên không muốn xé rách mặt với tam đại thái thượng trưởng lão. Lục Ly xuất hiện, chính là một cái cơ hội tốt, để gõ đầu tam đại thái thượng trưởng lão trong vô hình, kinh sợ đám trưởng lão còn lại.
Ban đầu có lời đồn nói La Phi Yên coi trọng Lục Ly, muốn nhận hắn là nam sủng. Nhưng đã lâu như vậy, La Phi Yên không có triệu kiến Lục Ly một lần, từ đây có thể thấy được nàng không có coi trọng Lục Ly, cũng không đặc biệt quan tâm hắn.
Lục Ly về tới trang viên của mình, đám người Giản Hùng đã sớm trở lại, Lục Ly chưa trở về bọn họ đã tìm hiểu rõ tình huống. Giản Hùng vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng vì chủ nhân của mình đã chiến thắng, hắn cũng nở mày nở mặt theo. Lo lắng chính là lần này Lục Ly đắc tội người quá nhiều, về sau sớm hay muộn đều sẽ xảy ra chuyện, hắn là người của Lục Ly sẽ có thể có trái ngon để ăn sao?