Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đối với loại danh môn tiểu thư băng thanh ngọc khiết như này mà nói, danh dự lớn hơn tất cả, nếu bị làm bẩn, khẳng định các nàng sẽ kết liễu sinh mệnh của mình, không có mặt mũi gặp người.
Lần này Cửu Kỳ Sơn quá quan trọng đối với Mục gia, cộng thêm Lục Ly phải lập tức rời đi, thoạt nhìn hắn cũng là chính nhân quân tử, cho nên Mục Doanh Doanh mới có thể bỏ qua sự thẹn thùng trong nội tâm, nếu không đổi lại là một người khác, nàng là tuyệt đối sẽ không như thế.
Chân trời loé lên một tia sáng, một ngày mới đã bắt đầu rồi, hôm nay là ngày đại thọ, vô số người trong Mục Thần Sơn bận rộn lên. Vì hôm nay, người Mục gia đã chuẩn bị hơn một năm, toàn bộ Mục Thần Sơn đều giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương, mọi người đều mặc quần áo mới, đám hạ nhân đi tới đi lui, bận rộn không ngừng.
Mục Doanh Doanh nghe thấy thanh âm bên ngoài, nội tâm có chút cuống lên, vốn dĩ đêm qua nàng phải đi chiêu đãi khách quý, nhưng cả đêm lại không lộ diện, nếu hôm nay vẫn không sớm xuất hiện mà nói, khẳng định sẽ có người trong gia tộc tới tìm nàng.
Chỉ là, việc này không gấp được, năng lượng Huyền Thiên Phù quá tà môn, hóa thành vô số điểm nhỏ, ẩn núp ở trong linh hồn Lục Ly. Nàng cần thanh trừ từng chút một, nếu có một tia không thanh trừ hết, về sau Lục Ly vẫn có hậu hoạn vô cùng. Ít nhất La Phi Yên có thể theo cái này tìm được Lục Ly, hơn nữa nhẹ nhàng giết chết hắn.
- Có lẽ còn nửa canh giờ gì đó!
Nội tâm Lục Ly cũng có chút gấp, Huyền Thiên Phù vừa động, rất có khả năng La Phi Yên sẽ cảm ứng được. Lúc trước hắn còn sợ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử, hiện tại không có chuyện, nhưng không có nghĩa lát nữa sẽ không có việc gì.
Nếu La Phi Yên phát hiện, trước tiên sẽ phái người lại đây thông báo đại trưởng lão. Cũng may bên này cách La Sát Cung hơi xa, coi như nhanh chóng mở ra vực môn lại đây cũng phải đến ban ngày, hiện tại hắn vẫn còn thời gian.
Rất nhanh bầu trời đã hoàn toàn sáng, Mục Thần Sơn càng thêm náo nhiệt, vô số người bắt đầu tụ tập về phía Mục Thần Cung, chuẩn bị chúc mừng Mục lão gia tử.
Cao tầng Mục gia đều ở bên ngoài Mục Thần Cung, trong ngoài Mục Thần Cung bày hơn một ngàn cái bàn, chỉ những người có uy tín danh dự mới có tư cách ngồi, trưởng lão các tiểu thế lực chưa tư cách lại đây.
Đám người Mục Vạn Vân, Mục Vạn Sơn tới, tiếp đãi khách nhân, rất nhiều người trong thế hệ trẻ tuổi của Mục gia cũng tới, hôm nay chính là đại thọ của lão gia tử, làm sao bọn họ có thể không biểu hiện tốt một chút, làm lão gia tử vui vẻ chứ.
- Doanh Doanh đâu? Tại sao còn chưa tới?
Mục Vạn Vân quan sát vài lần, mày nhăn lại, rất nhiều công tử tiểu thư đều đã tới, Mục Doanh Doanh làm Thần Nữ vậy mà chưa ra mặt chiêu đãi, chuyện này có chút không thể nào nói nổi.
Mục Vạn Vân vẫy vẫy tay, bảo một vị tiểu thư đi tìm Mục Doanh Doanh, trên mặt còn ẩn ẩn có chút không vui. Ngày thường Mục Doanh Doanh rất ngoan ngoãn, tại sao hôm nay không hiểu chuyện như thế chứ?
Một vị tiểu thư lập tức chạy như bay mà đến, tiến vào trong khuê phòng Mục Doanh Doanh, nhìn thấy bên trong mở ra cấm chế, trên mặt nàng lộ ra một tia kinh nghi. Tay đánh lên cấm chế một cái, cấm chế lập tức sáng lên.
Gương mặt đẹp của Mục Doanh Doanh càng thêm tái nhợt, nàng cắn chặt răng truyền âm ra ngoài:
- Uyển Nhi tỷ, ngươi cứ đi về trước đi, nói với đại trưởng lão một tiếng, ta đến muộn.
Mục Uyển Nhi nhăn mày lại, Mục Doanh Doanh có thể có chuyện gì chứ? Vậy mà muốn đến trễ? Nhưng Mục Doanh Doanh nói như thế, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, xoay người trở về Mục Thần Cung bẩm báo Mục Vạn Vân.
- Hồ đồ!
Mục Vạn Vân nhìn thấy Tô Nguyệt Cầm đang chậm rãi đi tới, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, truyền âm nói:
- Ngươi lại đi một chuyến, bảo Doanh Doanh lập tức lại đây, còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc hôm nay ư? Nếu không tới, ta sẽ tức giận.
Tuy sắc mặt Mục Vạn Vân không có biến hóa, nhưng lúc truyền âm lại vô cùng nghiêm khắc, Mục Uyển Nhi không dám nhiều lời, lập tức chạy ra sau núi, lại xúc động cấm chế lần nữa.
Nhìn cấm chế không ngừng lóng lánh, gương mặt Mục Doanh Doanh lúc xanh lúc trắng, giờ phút này đã tới thời khắc cuối cùng, qua hai nén hương thời gian nữa là Huyền Thiên Phù của Lục Ly có thể hóa giải, làm sao nàng có thể dừng lại?
Nàng chỉ có thể lại truyền âm một câu, để Mục Uyển Nhi đi bẩm báo Mục Vạn Vân, nàng rửa mặt một chút sẽ tới. Hai mắt Mục Uyển Nhi hơi chuyển động, bên trong toàn là vẻ kinh nghi. Mục Doanh Doanh vẫn không mở cấm chế ra, hai lần nàng tới đều không mở, chẳng lẽ bên trong có chuyện không thể để lộ?
Mục Doanh Doanh có thể có cái gì không thể để lộ? Giải thích duy nhất chính là... Bên trong có nam nhân.
Lại nghĩ đến cả đêm qua Mục Doanh Doanh cũng chưa xuất hiện, nội tâm Mục Uyển Nhi càng thêm tò mò.
Sau khi nàng chạy về bẩm báo Mục Vạn Vân, lại chạy trở lại, ẩn núp ở xung quanh, lẳng lặng chờ đợi. Nàng muốn nhìn một chút có phải đêm qua Thần Nữ băng thanh ngọc khiết này, giữ nam nhân qua đêm hay không?
Sau hai nén hương, Mục Doanh Doanh thu hồi tay, thân thể lại run lên, nàng có chút hoa mắt, thân thể mềm mại mềm nhũn không ngờ ngã trên người Lục Ly.
Lục Ly vươn tay ra ôm lấy Mục Doanh Doanh theo bản năng, một mảnh mềm mại vào tay, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nội tâm Lục Ly rung động.
Thế nhưng giờ phút này hắn không có thời gian đi quản những chuyện đó, mà nội thị linh hồn trước, sau khi hắn xác định trong linh hồn không còn sót bất cứ chút năng lượng Huyền Thiên Phù nào, nội tâm lập tức vui mừng.
Sau khi Mục Doanh Doanh trải qua khôi phục ngắn ngủi liền tỉnh táo lại, nàng ngửi thấy một cỗ khí tức dương cương mãnh liệt của nam tử. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc như thế với nam tử, nội tâm lập tức nhảy loạn như thỏ con, kinh hoảng ngồi dậy, tiếp theo chạy như bay ra ngoài.
Lục Ly không để ý đến nàng, tiếp tục quan sát linh hồn, quan sát ước chừng mười mấy giây, sau khi xác định an toàn, hắn như trút được gánh nặng đứng lên.
- Đến lúc rời đi rồi!