Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn cưỡi Thần Hành Chu tiếp tục phi hành, nhưng chỉ phi hành một nén nhang thời gian, phía trước lại xuất hiện quân sĩ ngăn chặn, thế nhưng lần này không có võ giả Tứ Kiếp. Lục Ly thả ra một ít Phong Ma Thú, cuốn nhóm người này lên trời cao, sau đó tiếp tục cưỡi Thần Hành Chu bay đi.
Hiện tại hắn không muốn giết người, chỉ muốn chạy trốn, giết nhiều người hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, võ giả một lĩnh nhiều như lông trâu, mấy đại gia tộc có thể tùy tiện triệu tập mấy trăm đến hơn một ngàn vạn quân sĩ.
Lục Ly vừa phi hành, vừa xem bản đồ, tìm kiếm lộ tuyến chuẩn xác nhất. Hắn liếc mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ phát hiện, dường như hắn chỉ có thể tiến vào Côn Luân Lĩnh trước. Hắn cảm giác nếu hiện tại hắn đi lên phía bắc mà nói sẽ rất phiền toái, khẳng định địch nhân sẽ đề phòng hắn đi Võ Nguyên Lĩnh.
Lục Ly trầm ngâm nửa nén hương thời gian, hắn dứt khoát bay về phía đông nam.
Côn Luân Lĩnh ở phía tây, Võ Nguyên Lĩnh ở phía tây bắc, hắn lại bay về phía đông nam, chuyện này ngang với bay về phía Lãnh Tuyền Lĩnh. Không phải Lục Ly muốn tìm cái chết, mà là muốn vòng một vòng tròn, tiến vào Côn Luân Lĩnh, như vậy sẽ càng an toàn hơn một ít.
Sau khi Lục Ly chạy trốn gần nửa canh giờ, liền có mười mấy cường giả bay vụt tới chiến trường, hơi thở của tất cả những người này đều rất cường đại, rất nhiều võ giả đều là Tứ Kiếp hậu kỳ.
- Lại không chặn lại được sao?
Trưởng lão chiến đường Lưu gia nhìn ba trưởng lão Tứ Kiếp chết đi, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm. Lục Ly như là một thanh lợi kiếm đâm chém lung tung ở trong Lãnh Tuyền Lĩnh, hiện tại bọn họ đã triệu tập gần trăm vạn người chặn lại, nhưng đều bất lực trở về.
Trăm vạn quân đội, cộng thêm hơn một trăm trưởng lão!
Đây là một cỗ lực lượng cường đại cỡ nào? Cho dù đi tấn công Võ Nguyên Lĩnh cũng có thể dễ dàng công phá mấy chục thành, vậy mà không nghĩ rằng không giết nổi một tiểu võ giả.
- Hiện tại hắn đi đâu?
Trưởng lão chiến đường nhìn về phía một vị trưởng lão khác, người nọ vẫy vẫy tay, nơi xa có một người bay lại đây, trả lời:
- Căn cứ tin tức mới hồi báo, giờ phút này hắn đang bay về phía Hồ Lô Nhai!
- Hồ Lô Nhai?
Mười mấy trưởng lão cường đại liếc nhau, toàn bộ đều mơ hồ, bay về phía Hồ Lô Nhai sao? Đó là phía đông nam mà, chẳng lẽ hắn đi Lãnh Tuyền Lĩnh.
Bọn họ đều bố trí trọng binh ở phía tây bắc và phía tây, còn có rất nhiều trưởng lão cường đại tọa trấn, hiện tại Lục Ly lại chạy về phía đông nam? Chuyện này căn bản không theo lẽ thường, thật vất vả mới bố trí xong, dệt thành một chiếc lưới, xem ra hiện tại lại vô dụng.
Mười mấy vị trưởng lão có chút đau đầu, tốc độ Thần Hành Chu quá nhanh, bọn họ vẫn luôn đuổi theo, vẫn luôn bố trí, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Bọn họ cảm giác cho dù Lục Ly có di chuyển ở Lãnh Tuyền Lĩnh mấy năm, trừ phi vận khí đặc biệt tốt, nếu không bọn họ cũng rất khó đuổi theo…
- Tiếp tục đuổi!
Vị trưởng lão chiến đường kia vẫy vẫy tay nói:
- Truyền lệnh cho tất cả các trưởng lão trấn thủ, tạo thành dạng lưới truyền tống về phí đông nam, liên tục truyền tin báo lại, không đánh chết tiểu tử này, chúng ta thề không bỏ qua.
Lần này đã chết quá nhiều người, không nói quân sĩ bình thường, ngay cả võ giả Tứ Kiếp cũng đã chết một số lượng lớn. Nếu lần này để Lục Ly chạy thoát, sẽ có tổn thất rất lớn đối với danh dự của toàn bộ Lãnh Tuyền Lĩnh, Lưu gia Thác Bạt gia cũng sẽ trở thành trò cười cho mấy chục cái lĩnh gần đó.
...
Lục Ly bay về phía biên giới đông nam, bên này đặc biệt thuận lợi, căn bản không có người chặn lại. Bởi vì địch nhân đều không nghĩ tới hắn lại bay về phía Lãnh Tuyền Lĩnh.
Phi hành một canh giờ, Lục Ly thay đổi phương hướng bay về phía nam, lần này cũng rất thuận lợi, tuy phía nam có chút võ giả chặn lại, nhưng không kéo dài được thời gian của hắn.
Bay về phía nam một canh giờ, Lục Ly lại thay đổi phương hướng, lần này là phía tây, hắn muốn đi vào Côn Luân Lĩnh.
Phía sau hắn toàn là truy binh, vô số cường giả cưỡi truyền tống trận đuổi theo, đều bị hắn ném ở sau lưng.
Tới giờ phút này, tất cả mọi người đều biết ý đồ của Lục Ly, Lục Ly làm như này là muốn đi vào Côn Luân Lĩnh.
Vấn đề là khi bọn họ biết thì đã có chút muộn, Côn Luân Lĩnh và Lãnh Tuyền Lĩnh tiếp giáp nhau quá dài, hiện tại muốn bố trí cũng muộn rồi.
Rất nhiều cường giả chỉ có thể điên cuồng phóng tới chỗ tiếp giáp của hai cái lĩnh, hy vọng mèo mù vớ phải chuột chết, có thể bắt được Lục Ly. Đương nhiên, cái hy vọng này quá xa vời, chủ yếu là cương vực bao la như vậy, Lục Ly cũng không có khả năng cứ đi thẳng, từ tình huống trước mặt đến xem, Lục Ly trơn trượt giống như cá chạch, căn bản không cho bọn hắn cơ hội.
Một bên khác, trưởng lão chiến đường Lưu gia đưa tin về, bảo Lưu gia bên này đưa tin cho người Côn Luân Lĩnh, xin bọn họ hỗ trợ cùng nhau phối hợp chặn Lục Ly lại. Hơn nữa Lưu gia bên này cũng sẽ phái người tiếp tục đuổi theo, nhiều cường giả như vậy tiến vào Côn Luân Lĩnh, cũng phải chào hỏi với bọn họ, nếu không bên kia sẽ hiểu lầm họ xâm lấn.
Đúng là Lục Ly không cho đám trưởng lão bất cứ cơ hội truy kích gì, hắn vẫn luôn thay đổi lộ tuyến, hơn nữa gần như không tới gần thành trì, mà đi xuyên qua giữa hai tòa thành trì. Cho dù gần thành trì đó có trưởng lão, nhận được tin tức chạy tới nơi, thì cũng không nhìn thấy cọng lông gì.
Ba canh giờ sau, Lục Ly thành công tiến vào Côn Luân Lĩnh, sau khi hắn phát hiện một tòa núi non kỳ lạ, xác định mình đã tiến vào Côn Luân Lĩnh, hắn lập tức như trút được gánh nặng.
Tuy Côn Luân Lĩnh bên này có quan hệ rất tốt với Lưu gia, nhưng dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, khẳng định sẽ không nhiệt tình như vậy? Chờ bọn họ phản ứng lại đây, thì mình cũng đã sắp rời khỏi Côn Luân Lĩnh tiến vào Võ Nguyên Lĩnh.
Cường giả Lãnh Tuyền Lĩnh đuổi theo phía sau, nhiều người truyền tống lại đây như vậy, khẳng định Côn Luân Lĩnh sẽ không yên tâm, đến lúc đó đoán chừng sẽ cãi cọ, cuối cùng chờ giải thích xong, gái trinh đã thành đàn bà rồi.