Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chiến lực Nho thúc không tồi, nơi này lại là trên chiến thuyền, không có ai dám làm xằng làm bậy.
Cấm chế trong khoang thuyền mở ra, chuyện này làm cho càng nhiều người đố kỵ không thôi, thầm mắng Mục Uyển Thanh không biết xấu hổ, là lẳng lơ. Trai đơn gái chiếc ở cùng chỗ, bản thân chuyện đó đã khiến người phê bình, còn mở ra cấm chế, khẳng định là ở bên trong làm việc không thể miêu tả.
Hôm nay Mục Uyển Thanh vẫn mặc một bộ váy đen, thế nhưng cổ áo váy đen này tương đối thấp, hai bên đùi còn xẻ ra, như ẩn như hiện, vô cùng mê người. Nàng trang điểm nhàn nhạt, càng hiện lên vẻ kinh diễm.
- Hoàng công tử!
Mục Uyển Thanh cúi người hành lễ, Lục Ly từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy một mảnh ngực trắng tinh, Lục Ly nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, nội tâm một mảnh bình tĩnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, Mục Uyển Thanh cũng không có pha trà, mà cười nhàn nhạt hỏi:
- Hoàng công tử, chỗ ngươi có rượu ngon không? Chỗ ta không có rượu gì ngon, tối nay Uyển Thanh muốn uống hai ly với công tử.
Lục Ly ngẩn ra, tiếp theo hiểu ý tứ của Mục Uyển Thanh, hỏi mình lấy rượu, là muốn mình yên tâm, dù sao rượu của hắn cũng không có khả năng bị hạ độc? Đồng thời uống rượu cũng có thể gia tăng tình thú, hôm nay Mục Uyển Thanh làm vậy, là muốn lấy sắc dụ mình sao?
Lục Ly lấy ra hai vò rượu ngon, cười nhạt nói:
- Thật không dám giấu giếm, Hoàng Thiên Bá là tên giả ta dùng, về sau Uyển Thanh cô nương gọi ta là Lục công tử đi, ta họ Lục.
- Dùng tên giả? Ồ!
Mục Uyển Thanh hơi kinh ngạc, nhưng không có để ý quá nhiều, mở rượu ngon ra rót cho Lục Ly một ly, lúc này mới mỉm cười nói:
- Nào, vinh hạnh quen biết Lục công tử, Uyển Thanh kính ngươi một ly.
- Chúc mừng Lục công tử tìm hiểu được thần âm pháp tắc chân ý, Uyển Thanh lại kính ngươi một ly!
- Lục công tử trẻ tuổi như thế, chiến lực lại mạnh mẽ, khẳng định về sau có thể trở thành nhân vật tuyệt đỉnh Tam Trọng Thiên, vì chuyện này uống một chén.
- Quen biết là duyên, có thể quen hào kiệt như Lục công tử, Uyển Thanh cảm thấy rất vinh hạnh, chúng ta lại uống!
- Lục công tử, ta kính ngươi
Gần nửa canh giờ trôi qua, Mục Uyển Thanh không ngừng kính rượu, dùng các loại lý do. Lục Ly ai đến cũng không cự tuyệt, rượu này uống không say, nếu thật sự có chút men say, vận chuyển thần lực là có thể hóa giải.
Uống hết một vò rượu, thoạt nhìn Lục Ly không có việc gì, mặt đẹp Mục Uyển Thanh lại đỏ bừng, cả người nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ngực phập phồng, ánh mắt có chút mê ly, càng tăng thêm vài phần mê người.
Mục Uyển Thanh vẫn chưa nói chính sự, giống như quên mất hẹ Lục Ly muốn bàn cái gì, chỉ kính rượu cùng Lục Ly. Trong tình huống bình thường, toàn là nam tử chủ động chuốc say mỹ nữ, hiện tại lại trái ngược, dường như mỹ nữ muốn chuốc say nam tử, nhưng thật ra kết cục lại hoàn toàn ngược lại.
- Được rồi!
Hai vò rượu vào bụng, Lục Ly không tiếp tục lấy ra rượu ngon nữa, hắn nghiêm túc nhìn Mục Uyển Thanh nói:
- Được rồi, đừng uống nữa, nên nói chính sự đi.
- Hì hì!
Mục Uyển Thanh cười si say, mặt như hoa đào, nàng ngượng ngùng nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi thấy ta đẹp không?
- Đẹp!
Lục Ly nói rất chân thành, bất luận thưởng thức từ góc độ gì, Mục Uyển Thanh đều là mỹ nữ nhất đẳng, cao quý, có khí chất, nhu mị, tư dung tuyệt đỉnh.
Mục Uyển Thanh nở nụ cười, cười rất sáng lạn, còn mơ hồ mang theo một chút thảm thiết, đột nhiên nàng duỗi tay kéo đai lưng, tiếp theo một bàn tay dặt lên nút thắt chậm rãi cởi bỏ, váy dài chảy xuống, lộ ra áo lót màu hồng phấn bên trong, cảnh xuân như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.
Nàng nhắm hai mắt lại đứng lên, đi đến phòng bên cạnh, lúc ở cửa nàng vừa quay đầu lại vừa nhìn, nói:
- Lục công tử, xin ngài thương tiếc Uyển Thanh, tối nay là lần đầu tiên của ta.
Lục Ly không nhúc nhích, thậm chí đầu không có lệch khỏi quỹ đạo, không có nhìn tấm lưng tuyệt mỹ của Mục Uyển Thanh, hắn khẽ thở dài, lại lấy ra một vò rượu một mình tự uống.
Thân thể mềm mại của Mục Uyển Thanh hơi rung động, thấy Lục Ly không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ, môi run run nói:
- Lục công tử chướng mắt Uyển Thanh sao?
- Không phải!
Lục Ly thành thật nói:
- Uyển Thanh tiểu thư nhu nhược động lòng người, mỹ mạo vô song, bất cứ nam nhân gì cũng sẽ động tâm.
- Vậy...
Ánh mắt Mục Uyển Thanh lộ ra một tia nghi hoặc, tiếp theo giống như nghĩ tới cái gì, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Chẳng lẽ Lục công tử không thích nữ nhân?
- Ha ha ha!
Lục Ly bị chọc cười, uống một ngụm rượu, tiếp theo dùng tay chộp một cái vào hư không, váy Mục Uyển Thanh bay qua, hắn xua tay nói:
- Ta thích mỹ nữ, thế nhưng không thích giao dịch như vậy. Uyển Thanh tiểu thư mặc quần áo vào đi, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện.
Mục Uyển Thanh ngượng ngùng mặc váy vào, nàng ở trong phòng ước chừng hai nén hương thời gian mới đi ra. Nàng ngồi xuống một lần nữa, cúi đầu, có chút không dám nhìn Lục Ly.
Một hoàng hoa khuê nữ, chủ động hiến thân, lại bị cự tuyệt, hơn nữa còn là tiểu thư sinh ra trong danh môn. Mục Uyển Thanh rằn vặt suốt một buổi chiều khiến chính mình cũng nổi giận, thật vất vả mới hạ quyết tâm, lại không nghĩ rằng kết cục như thế này.
Không sai!
Mục Uyển Thanh quyết định hiến thân cho Lục Ly, nàng không có gì nhiều cho Lục Ly, chỉ có tấm thân trong trắng. Vì đệ đệ, nàng quyết định hy sinh chính mình, cùng với hiến thân cho những lão sắc quỷ đó, cho Lục Ly cũng coi như là lựa chọn không tồi, ít nhất Lục Ly cho nàng ấn tượng không tồi.
Lục Ly rót cho Mục Uyển Thanh một chén rượu, cười nói:
- Ta đồng ý với đề nghị lúc trước của ngươi, thế nhưng đến lúc làm xong sự tình giúp ngươi, phải đưa ta chục tỷ thần thạch.
- Hả?
Mục Uyển Thanh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, đột nhiên Lục Ly nói cái này, làm Mục Uyển Thanh ngẩn ra, tiếp theo không dám tin tưởng nhìn Lục Ly, môi lại run run lần nữa, hỏi:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Lục Ly tự nhận không phải người tốt, nhưng hắn làm người có nguyên tắc và giới hạn.