Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghĩ đến đây hai mắt Mục Uyển Thanh đều có chút đỏ, ánh mắt nhìn Lục Ly mang theo một tia kính ý, nàng lấy bình rượu ra, rót hai ly rượu, cảm kích nói:
- Ta đây kính Lục công tử một ly, đa tạ Lục công tử trượng nghĩa tương trợ.
Lục Ly thật sự không phải người cao thượng, chỉ vì chục tỷ thần thạch đủ cho bọn họ truyền tống đi, hơn hai tỷ cũng không có ý nghĩa gì. Nếu cho hắn thêm mười tỷ, có lẽ hắn sẽ nhận lấy.
- Kế tiếp Uyển Thanh cô nương chuẩn bị đi đâu? Chờ đợi ở Mục gia, hay là về Tử Dương Đại Lục?
Lục Ly uống rượu thuận miệng hỏi, thần thạch tới tay, hắn cũng chuẩn bị khởi hành, lần này một đường truyền tống đi Đoạn Kiếm Sơn tìm Doãn Thanh Ti.
- Ta chuẩn bị ở lại Mục gia một đoạn thời gian, chờ Mục gia ổn định lại xem.
Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, đi Tử Dương Đại Lục luôn là một ngoại nhân, ăn nhờ ở đậu. Thế nhưng hiện tại nàng cảm giác ở Mục gia cũng là một ngoại nhân, trừ bỏ đệ đệ nàng, ánh mắt nhưng người còn lại nhìn nàng đều mang theo ngụ ý đặc thù, như thế nào cũng không thân cận được.
- Ha ha!
Lục Ly cười cười nói:
- Nữ nhân cũng thể không ngừng vươn lên, ngươi đã từng ở Tử Dương Đại Lục, ngươi hẳn là biết La Sát Hải đúng không? La Sát Hải có một cái thế lực gọi là La Sát Cung, cung chủ chính là nữ tử, nàng ở La Sát Hải dậm chân một cái, tứ phương đều phải run lên. Mặt khác ta cũng gặp qua rất nhiều cường giả là nữ tử, nữ tử chỉ cần không ngừng vươn lên, đều có thể sống rất tốt.
- Không ngừng vươn lên!
Hai mắt Mục Uyển Thanh hơi sáng lên, nàng nhấp nhấp miệng nói:
- Đa tạ Lục công tử khai đạo, Uyển Thanh sẽ nỗ lực, nếu ngày sau có một ít thành tựu, lại đi bái tạ Lục công tử.
- Kính ngươi!
Lục Ly bưng chén rượu lên, nói:
- Nếu sự tình xong xuôi, vậy ngày mai ta sẽ khởi hành rời đi, ngày sau có duyên chúng ta sẽ tái kiến.
- Ngày mai liền đi?
Ánh mắt Mục Uyển Thanh lộ ra một tia không nỡ, vẻ mặt u oán nhìn Lục Ly, giống như là một oán phụ trong khuê phòng, không được nam nhân của mình sủng ái.
- Lục công tử!
Mục Uyển Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ bưng chén rượu lên một mình uống rượu giải sầu. Càng ngày mặt nàng càng hồng, đôi mắt cũng dần dần trở nên mê ly, như là uống say.
Lục Ly cũng trầm mặc uống rượu, nội tâm hơi có chút nhộn nhạo. Mỹ nhân như ngọc, còn mắt say lờ mờ mê ly, hơn nữa còn bày ra bộ dạng đợi quân hái, đổi lại là nam nhân khác sợ là ở đã không kìm nén được.
Nội tâm Lục Ly không có bất cứ chút động tâm gì là gạt người, nhưng hắn vẫn không có làm xằng làm bậy, có những việc làm là phải chịu trách nhiệm, nếu không nội tâm hắn sẽ bất an. Để lại một mình Mục Uyển Thanh ở đây, hắn sẽ thường xuyên nhớ thương, hai người vẫn chưa sinh ra tình cảm chân chính, không bằng khắc chế lẫn nhau.
Uống rượu đến nửa đêm, Mục Uyển Thanh thấy Lục Ly vẫn không có bất cứ hành động gì, nàng lung lay đứng lên, liếc mắt nhìn Lục Ly một cái thật sâu, tiếp theo nổi giận lấy dũng khí nói:
- Lục công tử, ta có thể ôm ngươi một cái không?
- Được!
Lục Ly đứng dậy, Mục Uyển Thanh nhào vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao ôm lấy, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, giống như sợ buông lỏng tay Lục Ly sẽ biến mất không thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Ly đã đi rồi, không có chào biệt Mục Uyển Thanh, chỉ lưu lại một tờ giấy, đêm qua cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh, Lục Ly quyết không động đến Mục Uyển Thanh.
Động rất đơn giản, hơn nữa hai bên đều rất vui thích, đoán chừng Mục Uyển Thanh cũng vui, nàng muốn lưu lại một chút tình cảm, để quãng đời sau này nhiều hoài niệm một chút.
Lục Ly lại không muốn cho nàng hoài niệm, hắn không thể ở Lẫm Đông Đại Lục lâu dài được, đời này còn có thể trở lại Lẫm Đông Đại Lục hay không cũng không biết, hắn không muốn hại Mục Uyển Thanh đau khổ cả đời.
Vì tránh làm cho Mục Uyển Thanh càng thêm đau khổ, Lục Ly lặng lẽ rời đi. Thời điểm hắn rời đi, Mục Uyển Thanh đứng ở phía trên một tòa lầu cao, nhìn Lục Ly mang theo Tần Chiến và Cam Lâm tiến vào truyền tống trận.
Lục Ly không nói cho Mục Uyển Thanh biết mình muốn đi đâu, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại. Mục Uyển Thanh biết cái duyên này có thể không có, thế giới rộng lớn như vậy, nếu Lục Ly có thể từ Tử Dương Đại Lục đến Lẫm Đông Đại Lục, vậy thì cũng có khả năng đi các đại lục khác, có lẽ cả đời hai người đều không có cơ hội gặp lại.
- Hắn là một con thần long ẩn tàng nơi biển sâu, lần này vừa đi khả năng bay thẳng lên Cửu Trọng Thiên, có lẽ đời này chỉ có thể mãi mãi nhìn lên hắn.
Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, một mình đứng ở phía trên mái đình đài thật lâu, vẫn không nhúc nhích, giống như biến thành một tòa thạch điêu.
- Vù vù vù!
Lục Ly mang theo hai người liên tục truyền tống, mấy năm nay ba người đều tu luyện linh hồn đến mức không tồi, liên tục truyền tống cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt. Ba người cũng không muốn dừng lại ở trên đường, mà liên tục lên đường.
Ở Lẫm Đông Đại Lục ba người đều không có kẻ thù, cho nên trên đường không cần cố kỵ cái gì, cộng thêm có chục tỷ thần thạch, ba người không thiếu cái gì.
Liên tục truyền tống, cứ cách mười ngày Lục Ly sẽ dừng lại nghỉ ngơi một ngày, dù sao cũng không thiếu chút thời gian này, không cần thiết làm đến mệt mỏi như vậy.
Cho dù là truyền tống cũng yêu cầu thời gian, đây chính là từ cực tây Lẫm Đông Đại Lục đến trung bộ. Lẫm Đông Đại Lục còn lớn hơn so với Tử Dương Đại Lục, cho dù liên tục truyền tống ít nhất cũng phải nửa năm thời gian.
Liên tục truyền tống qua một cái đại lục cần hơn một năm thời gian, chuyện này ở Nhị Trọng Thiên căn bản là sự tình không cách nào tưởng tượng. Nếu dựa vào phi hành mà nói, Lục Ly đoán chừng đi qua đại lục này ít nhất cũng phải trăm năm thời gian. Đương nhiên, không tính ngồi Thần Hành Chu, tốc độ Thần Hành Chu không chậm hơn bao nhiêu so với truyền tống.
Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, đám người Lục Ly cũng không gây chuyện, bên trong thành vô cùng an toàn, trên đường gió êm sóng lặng. Cứ như vậy thời gian trôi đi rất nhanh, năm tháng chớp mắt liền qua.