Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi tiến vào Cổ Kiếm Thành, đám người Cổ Trang đều yên tâm, trong toà thành này có không ít cường giả, chút thực lực ấy của Lục Ly không gây nổi sóng gió gì.
Cổ Trang thấy vẻ mặt Lục Ly bình tĩnh, mang theo Lục Ly tiến vào một tòa trang viên ở phía thành bắc, sau khi sắp xếp xong cho Lục Ly, liền vội vàng báo tin cho một vị tộc thúc của hắn.
Một trưởng lão Tứ Kiếp tự mình lại đây gặp mặt Lục Ly, Lục Ly ở bên này rảnh rỗi không có việc gì, còn vẽ một bức họa của Doãn Như Lan, sau khi vị trưởng lão kia nhìn thoáng qua bức họa hơi hơi gật đầu, lập tức sắp xếp người đưa tin đến Doãn gia.
- Lục công tử cứ yên tâm ở đây!
Trưởng lão cười nói:
- Nếu có chuyện gì, cứ việc tìm Cổ Trang, chờ Doãn gia bên kia trả lời, hẳn là cần mười ngày gì đó. Sau khi xác định, ta sẽ tự mở ra vực môn đưa Lục công tử đi Đoạn Kiếm Sơn.
Lục Ly đứng dậy bái tạ, tiếp theo hỏi một sự tình khiến hắn nghi hoặc từ lâu, hắn hỏi:
- Cổ trưởng lão, ngươi có nghe nói qua về Doãn Thanh Ti không?
- Doãn Thanh Ti? Cũng là tiểu thư Doãn gia sao?
Trưởng lão có chút mơ hồ lắc lắc đầu, nói:
- Có lẽ vị tiểu thư này không quá nổi danh, tiểu thư nổi danh ở Doãn gia, không có ai gọi là Doãn Thanh Ti.
- Ồ…
Lục Ly có chút tiếc nuối gật gật đầu, việc này chỉ có lên Đoạn Kiếm Sơn mới có thể biết được.
Mười ngày ở đây Lục Ly được ăn ngon uống tốt, khoản đãi nhiệt tình, thực lực Lục Ly đã chứng minh chính mình, cộng thêm hắn thoạt nhìn quá tự tin. Đi vào hang hổ mặt không đổi sắc, thần thái nhàn nhã, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, một chút cũng không sợ người lạ, nếu là gian tế nào có lá gan lớn như vậy, Cổ Trang cũng cho rằng hắn là một nhân vật.
Mười ngày sau Doãn gia đưa tin lại đây, bảo Cổ gia mở ra vực môn cho Lục Ly, đưa hắn trực tiếp đến Đoạn Kiếm Sơn. Tin tức này vừa truyền đến, sự nhiệt tình của đám người Cổ Trang lập tức tăng vọt lên.
Cổ Trang chỉ là con cháu chi thứ của Cổ gia, đừng nói trở thành bằng hữu với Doãn Như Lan, cho dù ngày thường có cơ hội nhìn nàng, cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn vài lần, căn bản không dám tới gần.
Doãn Như Lan chính là đệ nhất tiểu thư Doãn gia, thân phận tôn quý, tư dung khí độ vô song, là bạn lữ lý tưởng nhất trong lòng vô số công tử, có thể trở thành bằng hữu của Doãn Như Lan, thân phận của Lục Ly lập tức trở nên tôn quý.
Tất cả trưởng lão và công tử tiểu thư trong Cổ Kiếm Thành đều tham dự, tổ chức một hồi yến hội long trọng cho Lục Ly để tạ lỗi, giải trừ hiểu lầm phía trước, cũng là thành lập tình hữu nghị nhất định với Lục Ly. Tuy thoạt nhìn Lục Ly chỉ có cảnh giới Nhị Kiếp đỉnh phong, nhưng chỉ dựa vào việc hắn là bằng hữu của Doãn Như Lan, đã đáng giá để kết giao.
Lục Ly còn thả Tần Chiến và Cam Lâm ra, hiện tại đã an toàn, cũng nên cho hai người ra thả lỏng một chút.
Tuy Tần Chiến và Cam Lâm là võ giả Tam Kiếp, nhưng bởi vì là bằng hữu của Lục Ly, nên cũng được Cổ gia nhiệt tình chiêu đãi. Cổ Trang mang theo một đám công tử liên tục kính rượu, một số tiểu thư chi thứ cũng rất nhiệt tình, Tần Chiến rất giỏi trong chuyện tình cảm, Cam Lâm lại là hoa hoa công tử, nên rất thân thiết với các tiểu thư.
Uống rượu cả đêm, có một vị tiểu thư Cổ gia muốn cùng Cam Lâm đi đến phòng riêng, vừa thấy loại nữ tử dễ dãi, ai cũng có thể làm chồng này. Cam Lâm không dám làm xằng làm bậy, sợ chọc phiền toái cho Lục Ly, đành cố nén trở lại.
Đến hửng đông, vực môn bên kia đã được bố trí tốt, Lục Ly mang theo Cam Lâm Tần Chiến cáo từ đám người Cổ Trang, bước vào bên trong vực môn, lần này là định vị chính xác, trực tiếp truyền tống đến Đoạn Kiếm Sơn.
- Vù!
Không trung loé lên một đạo quang mang, tiếp theo một cánh cửa kim sắc mở ra, ba người Lục Ly bay vụt lên, nhảy vào trong cánh cửa. Tiếp theo cánh cửa kim sắc biến mất không thấy, không trung cũng khép lại.
...
Đoạn Kiếm Sơn rất có tiếng ở xung quanh, thậm chí ở toàn bộ Lẫm Đông Đại Lục cũng vô cùng nổi danh, người các đại lục còn lại ở Tam Trọng Thiên, cũng đều nghe nói Lẫm Đông Đại Lục có một tòa Đoạn Kiếm Sơn.
Bởi vì ngọn núi này rất kỳ lạ!
Đây không phải một ngọn núi, mà là một trăm linh chín tòa núi lớn, trong đó có một trăm linh tám tòa núi lớn gần bằng nhau, toà chính giữa đặc biệt cao. Thoạt nhìn những ngọn núi đó đều không khác nhau lắm, có một đặc điểm là tất cả giống như từng thanh bảo kiếm bị đứt gãy.
Tất cả núi lớn đâm thẳng vào vân tiêu, sau đó bị chặt đứt ở giữa vậy. Nếu từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ Đoạn Kiếm Sơn giống như là một thanh bảo kiếm cắm trên mặt đất, nơi này là một cái siêu cấp kiếm trận.
Người Doãn gia ở trên Đoạn Kiếm Sơn, mỗi một ngọn núi đều rất lớn, bên trên có vô số lâu đài trang viên, liếc mắt một cái nhìn không tới cuối, nghe nói cả tòa Đoạn Kiếm Sơn có hơn trăm triệu nhân khẩu cư trú.
Đương nhiên hơn trăm triệu người này không phải hoàn toàn là người Doãn gia, Doãn gia chỉ là chiếm một phần nhỏ trong đó, còn lại có rất nhiều đại gia tộc dựa vào Doãn gia.
Bất luận cứ thế lực nào cũng không thể chỉ có thể tộc nhân bổn tộc, trừ phi là chủng tộc kỳ dị như Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc, hoàn toàn không mời chào cường giả bên ngoài.
Thế lực bình thường, giống như Doãn gia Cổ gia Mục gia đều sẽ có rất nhiều trưởng lão ngoại môn, những trưởng lão ngoại môn đó có người nhà và tộc nhân của chính mình. Bởi vì có thể nhận được càng nhiều tài nguyên, đời đời kiếp kiếp sinh sản đi xuống, gia tộc bọn họ cũng sẽ trở thành đại gia tộc. Lưng dựa đại thụ dễ hóng gió, cũng dễ dàng lớn mạnh.
Trực hệ, chi thứ, chi mạch, gia tộc ngoại môn.
Các loại thế lực rắc rối khó gỡ, cấu thành một cái siêu cấp đại gia tộc, cũng làm cái gia tộc này vô cùng cường đại. Bọn họ chiếm cứ địa bàn khổng lồ, có được tài nguyên vô tận, cường giả ùn ùn không dứt, trừ phi xuất hiện biến cố thật lớn, nếu không căn bản không có khả năng xuống dốc.