Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nàng ở nơi đó, ngươi cẩn thận cảm ứng một chút, có thể đại khái cảm ứng được hơi thở của nàng. Ngươi chú ý quan sát, cách mỗi một đoạn thời gian, thân thể nàng sẽ sáng lên.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía xa, nhưng không nhìn thấy được cái gì, bên kia đen đến đáng sợ, cái gì cũng không có. Hắn nhắm hai mắt lại, thúc giục Đại Đạo Chi Ngân bắt đầu cảm ứng, cảnh tượng bốn phía lập tức hình thành trong não hải của hắn, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng có thể miễn cưỡng cảm ứng được.
- Ồ…
Nội tâm Lục Ly chấn động, hắn “thấy” Doãn Thanh Ti rồi, nàng ở phía trên một cái huyền nhai cách đây vài trăm thước, một nữ tử mặc váy trắng ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, trên người nàng không có bất cứ hơi thở gì, không có khí tức sinh mệnh, cũng không có hô hấp. Cứ an tĩnh ngồi xếp bằng như vậy, giống như hòa thành một thể với hắc ám nơi này.
- Nàng là thiên manh chi nữ, từ nhỏ đã quen với bóng tối, cho nên vô cùng thân cận với hắc ám pháp tắc, cũng rất dễ hiểu được. Nơi này là địa phương thích hợp nàng tu luyện nhất, nàng tu luyện ở đây tiến bộ thần tốc, nàng đã ở đây rất nhiều năm.
Doãn Như Lan nhẹ giọng giải thích, thế nhưng trong mắt lại lộ ra một tia đau lòng. Nội tâm Lục Ly cũng xiết lại, một nữ tử lẻ loi ngồi xếp bằng tu luyện ở đây, khắp nơi đều là hắc ám và nguy cơ, cảm giác ở đây như là bị đánh vào địa ngục, cô độc, khủng hoảng, cảm xúc sợ hãi chiếm cứ tâm hồn nàng. Dưới hoàn cảnh như vậy, đổi lại là người bình thường sợ là đã sớm điên rồi, nào còn có thể tĩnh tâm tu luyện chứ?
Lục Ly có thể cảm ứng được Doãn Thanh Ti, dung mạo nàng không có thay đổi quá lớn, vẫn mỹ lệ giống như năm đó, thuần tịnh như là một đáo tuyết liên trên băng sơn.
Lục Ly không nói gì, an tĩnh đứng ở đó, giống như đang yên lặng bồi tiếp nàng. Ước chừng qua một canh giờ, đột nhiên thân thể Doãn Thanh Ti tản mát ra bạch quang, tiếp theo thân thể trở nên nửa trong suốt, giống như biến thành một cái hồn thể, đúng lúc này Lục Ly mở to mắt, lần này có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo nàng.
- Hả...
Đột nhiên nội tâm Lục Ly chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy lông mi Doãn Thanh Ti hơi hơi giật giật. Thế nhưng không có mở mắt, trên người vẫn không có bất cứ hơi thở gì như cũ, ngay cả khí tức sinh mệnh cũng không có.
- Các ngươi rời đi đi!
Lão giả trong lâu đài mở to mắt, truyền ra một câu:
- Các ngươi ảnh hưởng đến nàng tu luyện, tâm nàng không tĩnh, nàng lại đang đánh sâu vào sinh tử quan, các ngươi sẽ hại nàng.
Lục Ly và Doãn Như Lan bừng tỉnh, Lục Ly liếc mắt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện nơi xa một cái thật sâu, tiếp theo khom người chắp tay thi lễ, xoay người cùng Doãn Như Lan rời đi.
Lông mi Doãn Thanh Ti lại giật giật lần nữa, trái tim vẫn luôn không đập, vào giờ phút này lại hơi nhảy lên. Thế nhưng sau khi Lục Ly và Doãn Như Lan truyền tống rời đi, trái tim nàng lại ngừng lại lần nữa, thân thể cũng bay xuống dưới, tiếp tục ngồi xếp bằng. Bạch quang trên người biến mất, cả người bị hắc ám cắn nuốt vào, lại biến thành một tòa thạch điêu…
...
Lục Ly truyền tống trở lại, nhưng trong não hải vẫn là hình bóng Doãn Thanh Ti vừa rồi, tâm tình cũng trở nên vô cùng không tốt. Doãn Như Lan nói muốn mời hắn tham gia yến hội, nhưng hắn không có tâm tư.
Sau khi hàn huyên cùng Doãn Như Lan vài câu, Lục Ly cáo tội một tiếng, lại đi bế quan. Doãn Như Lan không nói cái gì, xoay người đi tìm Thiên Tàn Lão Nhân.
- Bái kiến Lục Tổ!
Sau khi tiến vào phòng Thiên Tàn Lão Nhân, Doãn Như Lan thu lại ý cười trên mặt, ngoan ngoãn hành lễ với Thiên Tàn Lão Nhân, tiếp theo không đợi hắn nói chuyện, đã đi lên bưng trà rót nước cho hắn.
- Nha đầu ngươi, không có chuyện lại ân cần, muốn lừa lấy chỗ tốt gì ở ta nào?
Thiên Tàn Lão Nhân cầm quân cờ trong tay, mắt nhìn kì phổ, không có ngẩng đầu nhìn Doãn Như Lan, dừng một chút nói:
- Lần này làm không tồi, nghe nói ngươi giết mấy công tử Thương gia? Gan lớn lắm.
- Hì hì!
Mặt Doãn Như Lan đầy vẻ tươi cười, thè lưỡi nói:
- May mà Lục Tổ cho ta mảnh vỡ Thánh Binh, nếu không sao có thể dễ dàng đánh chết mấy người kia như vậy.
- Biết là tốt!
Thiên Tàn Lão Nhân bưng trà lên uống một ngụm, rốt cuộc ngẩng đầu lên, hỏi:
- Gặp Lục Ly chưa?
- Gặp rồi!
Doãn Như Lan gật đầu trả lời, tiếp theo nói một câu:
- Vừa mới dẫn hắn đi nhìn Thanh Ti, thế nhưng không dám quấy nhiễu Thanh Ti, chỉ đứng từ xa nhìn vài lần. Sau khi hắn trở về dường như tâm tình không tốt, hiện tại lại đi bế quan.
- Ồ!
Thiên Tàn Lão Nhân lạnh nhạt lên tiếng, xem như đã biết. Doãn Như Lan suy nghĩ một chút hỏi:
- Lục Ly nói muốn đi Phi Hỏa Đại Lục? Lục Tổ không giúp hắn sao? Với chút thực lực ấy của hắn, sợ là sẽ chết rất thảm, Ngân Viêm Hải Vực đều không xông qua được.
- Ta không giúp được hắn!
Thiên Tàn Lão Nhân lắc đầu nói:
- Nếu để Dương Đế biết ta dám đi Ngân Viêm Hải Vực hắn sẽ giết ta. Hơn nữa tiểu tử này cũng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, phía sau hắn có cao nhân.
- Cao nhân? Cao nhân gì?
Doãn Như Lan không hiểu, mơ màng hỏi:
- Đại Ma Vương ở Nhị Trọng Thiên sao?
- Không phải…
Trong mắt Thiên Tàn Lão Nhân cũng lộ ra một tia không chắc chắn, lẩm bẩm nói:
- Là người trong Cửu Giới ở Phàm Nhân Giới, gọi là… Tinh Hoàng.
- Phàm Nhân Giới?
Doãn Như Lan bĩu môi nói:
- Phàm Nhân Giới còn có thể có cao nhân sao? Lục Tổ ngươi đang nói giỡn à?
- Đã lần nào ngươi thấy ta đùa chưa?
Thiên Tàn Lão Nhân lạnh lùng liếc Doãn Như Lan một cái nói:
- Ta từng muốn từ xa nhìn người nọ một cái, nhưng chưa thấy rõ người đã biến mất, sâu không lường được …
- Cái gì?
Doãn Như Lan tràn đầy vẻ kinh ngạc, Thiên Tàn Lão Nhân có chiến lực như nào, vậy mà bóng một người cũng không thấy rõ. Không ngờ Phàm Nhân Giới nho nhỏ lại có cường giả như vậy? Rốt cuộc Cửu Giới ẩn chứa bí mật kinh thiên gì?