Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhưng có nghe lọt tai lời dặn của Doãn Phủ Thuận hay không thì chỉ có chính bọn họ biết.
Doãn Phủ Thuận tạm dừng một lúc nói tiếp:
- Có ba điều ta muốn nói, nếu có người làm trái với ba điều này thì Doãn gia và gia tộc của chư vị sẽ phạt thật nặng, thậm chí đuổi các ngươi khỏi gia tộc, chúng ta và tộc trưởng gia tộc các ngươi đã thương nghị điều này.
Những người có mặt biểu cảm càng nghiêm túc hơn.
Doãn Phủ Thuận nói:
- Thứ nhất, ở bên trong bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không được tự tàn sát nhau, xúc phạm điểm này thì Doãn gia ta sẽ không dung tha. Thứ hai, phát hiện báu vật không được tranh giành, ai được đến đến thì thuộc về người đó, nếu cướp đoạt báu vật, bị phát hiện nhất định phạt nặng. Thứ ba, nhất định phải đoàn kết, nếu các ngươi không đoàn kết, chắc chắn sẽ bị người của Thương gia giết sạch. Nếu có tranh chấp nội bộ thì chờ khi trở về đánh một trận, muốn sống muốn chết đều không sao cả, nhưng ở bên trong nhất định phải một lòng, đã rõ chưa?
- Rõ!
Mọi người đều đứng lên, khom người lĩnh mệnh, có thể trở thành đứng đầu thế hệ trẻ của các gia tộc, những người này bất luận là chỉ số thông minh hay chỉ số tình thương đều rất cao. Bọn họ hiểu rõ nếu không đoàn kết có lẽ sẽ chết, dù sao lần này Thương gia cũng có một trăm công tử tiểu thư hàng đầu đi vào, lần này sơ sẩy một cái thì sẽ toàn quân bị diệt.
- Được rồi, tất cả đi xuống nghỉ tạm, nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy ngày sau xuất phát!
Doãn Phủ Thuận phất tay, dặn một câu:
- Mấy ngày này không được làm bậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người cũng không dám làm gì lung tung, tự chọn một căn phòng, hoặc là đi tu luyện, hoặc là đi ngủ, nghỉ ngơi mấy ngày, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Lục Ly trở lại căn phòng, hắn không bế quan, Bác Long thuật đã tiểu thành, hắn tự tin tăng nhiều, tu luyện lâu như vậy hắn cơ hồ không nghỉ ngơi đầy đủ.
Lục Ly tắm xong nằm ngủ, ngủ thật say, một giấc ngủ kéo dài hai ngày, tỉnh dậy thì tu luyện một phen, sau đó đoàn người tập hợp.
- Xuất phát!
Doãn Phủ Thuận chờ mọi người đến đông đủ thì lấy ra một chiếc chiến thuyền, mang theo một đám người bay lên. Nhóm Lục Ly vội theo sau, chiến thuyền rất nhanh xé gió bay về phía đông, biến mất ở chân trời xa.
Thiên Hàn Đàm, bên này nhiệt độ đặc biệt thấp, xung quanh đều là đá màu đen, không có một gốc thực vật. Có Thiên Hàn Đàm khiến nhiệt độ nơi này đặc biệt thấp.
Mọi người đã sớm không e ngại rét lạnh bình thường, nhưng hơi lạnh ở đây có thể thẩm thấu thân thể đóng băng linh hồn. Đám người Lục Ly vừa lại gần lập tức cảm giác toàn thân lông tơ dựng đứng, lạnh run cầm cập.
Thần niệm của nhóm Lục Ly quét hướng phương xa, nhanh chóng phát hiện Thất Âm Điện. Trong đầm lạnh có một tòa cung điện lơ lửng ở bên trên, tỏa vầng sáng mờ.
Cổ xưa, tang thương!
Đây là cảm giác đầu tiên của Lục Ly khi trông thấy Thất Âm Điện, tuy tòa bảo điện ánh sáng vàng lấp lánh, trên vách tường không có vết trầy nào, không giống những tòa thành lớn cổ xưa trên tường thành đều là dấu vết loang lổ.
Nhưng ai nhìn tòa thành trì này đều sẽ cảm giác cổ xưa, dường như cả tòa bảo điện tràn ngập hơi thở tang thương cổ xưa.
Tòa thành này rất hoa lệ, bên ngoài đều là vách tường ánh sáng vàng lấp lánh, hoa văn lộng lẫy, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu mãnh thú, cực kỳ tinh xảo.
Chiến thuyền đậu bên mép đầm lạnh, đám người quan sát kỹ Thất Âm Điện. Lục Ly khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân ghi nhớ hoa văn trên các vách tường Thất Âm Điện, theo sau truyền cho Huyết Linh Nhi.
Những hoa văn này có lẽ vô dụng, chỉ để trang trí, nhưng lỡ chúng hữu dụng thì sao? Đến lúc đó có lẽ có thể cứu mạng. Huyết Linh Nhi mấy năm nay chưa từng ngừng tham ngộ thần văn, Lục Ly không biết tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi mạnh cỡ nào. Lần này đi vào Thất Âm Điện, Lục Ly gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Huyết Linh Nhi.
Huyết Linh Nhi hiện tại không còn Thần Thi làm kí chủ, tạm thời ở trong cơ thể Lục Ly, nhận đồ văn hắn truyền lại, rất nhanh truyền âm nói:
“Chủ nhân, những cái này là thần văn, hơn nữa là thần văn cực kỳ huyền diệu, chủ nhân hãy quan sát thật kỹ, đừng bỏ sót cái nào.”
Việc Huyết Linh Nhi thích nhất là cảm ngộ thần văn cường đại, càng huyền diệu, càng cường đại thì nó càng vui vẻ, bởi vì nó có thể mạnh hơn về mặt thần văn.
Lục Ly động ý niệm, vội vàng cẩn thận cảm ứng Thất Âm Điện, truyền cho Huyết Linh Nhi tất cả đồ văn, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu.
Vèo!
Giây lát sau, phương xa truyền đến một tiếng xé gió, bên kia cũng có một chiếc chiến thuyền bay tới, tiếp đó vô số thần niệm quét đến, khóa chặt người bên này.
Đám người Phạn công tử lộ biểu cảm căm hận, chiến ý dâng trào, lần này đi vào không chỉ riêng là đoạt bảo, nếu có cơ hội có thể giết đối phương thì sẽ là một trận đại thắng. Một trăm người phía đối diện là tinh anh hàng đầu của Thương gia và mười mấy đại gia tộc, nếu giết hết sẽ khiến Thương gia và những gia tộc này chịu tổn thất to lớn.
Lục Ly cẩn thận quan sát giây lát, xác định không có bỏ sót thì hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn qua một trăm võ giả trẻ tuổi phía đối diện.
Vị trí đứng của một trăm người có đặc sắc riêng, năm người đứng chính giữa tựa như sao quay quanh trăng, một nữ nhân, bốn nam nhân, đều là Tứ Kiếp trung kỳ, hẳn là năm người trẻ tuổi mạnh nhất phe đối phương.
Ngoài mặt là Tứ Kiếp trung kỳ, phỏng chừng trên người đều có trọng bảo, rất có thể sở hữu mảnh nhỏ thánh binh, sức chiến đấu tổng hợp có lẽ đến Tứ Kiếp hậu kỳ.
Bên Lục Ly cũng có sáu người đứng, Phạn công tử, Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, còn có một công tử của Doãn gia, hai người khác hẳn là cường giả trẻ tuổi của gia tộc khác.
Bốn người đều là Tứ Kiếp trung kỳ, đương nhiên, trong một trăm người không chỉ có sáu Tứ Kiếp trung kỳ, cộng lại có hơn ba mươi người, phía đối diện cũng xấp xỉ như vậy.
Những người này tuổi còn trẻ liền có thể đạt đến Tứ Kiếp trung kỳ, nếu không chết sớm thì về sau khẳng định có thể trở thành cường giả hàng đầu của các gia tộc.