Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3214 - Chương 3201: Hội Hợp

Bất Diệt Long Đế Chương 3201: Hội hợp

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu như có thể giết nhiều cường giả phe địch, cuộc chiến đoạt bảo về sau càng dễ dàng hơn, hoàn toàn trấn áp đối phương, thậm chí khiến đối phương toàn quân bị diệt đều không là việc khó.

Đám người Lục Ly chạy nhanh, trong nửa canh giờ lại gặp năm người phe mình, cũng giết một người phe địch. Nhưng Huyết Linh Nhi phát hiện có chỗ để lại vết máu nhưng không thấy xác chết. Trước đó Huyết Linh Nhi không để ý, lần này Lục Ly đặc biệt dặn dò nên nó mới chú ý.

“Xem ra nhiều người bị giết.”

Lòng Lục Ly chùng xuống, nếu nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ cũng bị giết thì rắc rối to. Tuy sức chiến đấu của Lục Ly tăng lên nhiều, nhưng hắn không cho rằng có thể dễ dàng trấn áp cường giả của Thương gia, có vài người chắc chắn có mang theo trọng bảo.

Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly phát hiện rất ít gặp phải người bên Thương gia, hắn âm thầm kỳ lạ, chẳng lẽ cao thủ thần văn bên Thương gia có đến hai người sao?

Cộp cộp cộp!

Hai canh giờ sau, người phe Lục Ly lên đến bốn mươi hai người. Vào thời khắc này, hắn phát hiện phương xa vang tiếng bước chân khẽ khàng, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm giác lực phi thường mẫn tuệ, nên cảm ứng được.

Cùng lúc đó, Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên:

“Chủ nhân, bên kia có hai mươi người đến gần, là phe các ngươi.”

“A?”

Lục Ly mừng rỡ, vội vàng mang theo một đám người đi qua hội hợp.

Nhóm Doãn Nhược Lan cảm giác không đúng, âm thầm đề phòng, Lục Ly cười nói:

- Là người mình, Doãn gia có người nào rất giỏi về thần văn không?

- Có một!

Doãn Nhược Lan ánh mắt hơi sáng ngời, nói:

- Dường như một công tử của Lư gia tinh thông thần văn!

Bên kia vang tiếng tiếng quát nặng nề:

- Người nào?

Nhóm Doãn Nhược Lan nghe thấy âm thanh, toàn bộ trên mặt lộ ra nét vui mừng, Doãn Nhược Lan nói:

- Phạn ca, là chúng ta!

Vèo!

Hơn hai mươi người chạy nhanh trong sương mù dày đặc, dẫn đầu là một công tử anh tuấn bá khí, đúng là Doãn Thiên Phạn, hắn nhìn thấy nhóm Doãn Nhược Lan thì lộ vẻ giật mình vui mừng.

- Ha ha ha, Tiểu Lục Tử, ta biết ngay ngươi không chết được.

- Chào Phạn ca, Duệ ca, được gặp các ngươi thật là tốt quá...

- Lan tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể phá giải thần văn!

- ...

Cả đám tụ tập với nhau, tuy mới chia xa hơn mười ngày nhưng rất nhiều người đều cảm giác tái sinh sau kiếp nạn rồi gặp lại nhau, vui sướng hưng phấn vô cùng.

Sáu mươi tám người!

Lục Ly tính sơ, hai đội người gộp lại gồm sáu mươi tám người, bọn họ dọc đường đi đánh chết hơn mười người Thương gia. Nếu nhóm Doãn Thiên Phạn không có đánh chết người của Thương gia, những người còn lại phe họ đều bị Thương gia giết thì bọn họ chịu thiệt.

- Chúng ta giết mười bảy người phe họ!

Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan giao lưu tin tức, bọn họ thoát khốn nhanh như vậy quả nhiên là nhờ công tử Lư gia. Người kia có thể phá giải thần văn, dễ dàng phá giải ảo cảnh ở đây.

- Đa tạ Lục trưởng lão!

Doãn Thiên Phạn biết được bên này toàn nhờ công lao của Lục Ly thì vội vàng mang người lại đây cảm tạ. Nếu không nhờ Lục Ly, nhóm Doãn Nhược Lan có lẽ đều chết hết.

Hơn sáu mươi người tụ tập với nhau, đa số Tứ Kiếp trung kỳ vẫn còn sống, mọi người thoáng chốc tăng vọt tự tin. Một đám người cũng không dừng lại, mang người tiếp tục chạy nhanh, một là vì tìm đồng đội bị lạc, thứ hai là tìm người phe địch đi lẻ thì giết.

Lần này đi do công tử Lư gia dẫn đường, tạo nghệ thần văn của người này khá giỏi, mang theo mọi người nhanh chóng tiến lên, tốc độ chỉ chậm hơn Huyết Linh Nhi dẫn đường một chút.

Nếu có người ra tay, Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi trở về, hắn không thích gây chú ý, trong chốn nguy hiểm này cố gắng không bắt mắt mới sống càng lâu.

Dọc đường lại phát hiện vết máu, còn phát hiện mấy xác chết bị nghiền thành thịt nát. Nhóm Lục Ly giết người đều thu giữ di thể, nhưng bọn họ sẽ không nghiền xác, vậy chắc chắn là người mình bị giết.

Mọi người tiến lên hai canh giờ, Lục Ly cảm giác mặt đất phía trước rung nhẹ, lập tức đề phòng, nói:

- Đằng trước có người, khá đông.

Doãn Thiên Phạn ngừng lại, hắn nhẹ gật đầu nói:

- Quả thực có người, rất nhiều, ít nhất cỡ sáu, bảy mươi người.

Những người khác lộ vẻ mặt đề phòng, có nhiều người như vậy thì chỉ có thể là người của Thương gia.

Có một công tử sát khí đằng đằng hỏi:

- Làm thịt bọn chúng không?

- Không cần xung động!

Doãn Thiên Phạn lắc đầu nói:

- Không có nắm chắc tuyệt đối thì không thể chết chiến, chúng ta tiến vào là tìm bảo bối, không phải để liều mạng, muốn liều mạng thì chờ ra ngoài rồi liều.

Doãn Nhược Lan gật đầu, các trưởng bối của gia tộc cũng dặn như vậy. Không có nắm chắc tuyệt đối thì tử chiến, giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, không có ý nghĩa.

Doãn Thiên Phạn phất tay:

- Lùi!

Mọi người chậm rãi thụt lùi, người của Thương gia dường như cũng phát hiện bên này đông người, cũng không có đuổi theo đến gần tử chiến.

Hai bên đều hình thành một loại ăn ý, không có nắm chắc tuyệt đối, hoặc là không phải tranh đoạt trọng bảo thì không thể vội vã liều đổ máu, nếu không thì đánh đến mọi người ngã xuống hết mà không được cái gì thì vào đây làm gì?

Tiếp tục tìm, tiếp tục lòng vòng trong Hư Không Chi Kính, nửa ngày sau bọn họ lại lần nữa tìm được một người, cũng đánh chết một người của Thương gia.

Mọi người lòng chùng xuống, lâu như vậy không tìm được những người khác, xem ra tất cả đã chết hết. Mới vào đã chết ba mươi mốt người, về sau còn bao nhiêu người có thể sống ra ngoài?

Lại qua nửa ngày, hai đội người một lần nữa gặp nhau, nhưng khi cảm giác đối phương thì đều rút lui. Hiện tại không cần thiết liều đổ máu, tìm người trước mới là lẽ phải.

Lại tìm một ngày, hai đội gặp nhau lần nữa, nhưng bọn họ không tìm được một đồng đội còn sống.

Doãn Thiên Phạn rất quyết đoán ra lệnh:

- Lư Hải tìm đường ra, đừng lòng vòng ở đây nữa, cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tìm lâu như vậy nhưng không tìm được người sống, những người khác rất có thể đều chết rồi, không cần thiết ở đây lãng phí thời gian. Nếu người của Thương gia rời đi trước thì sẽ cướp được tiên cơ.

- Đi!

Bình Luận (0)
Comment