Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, trước khi đi vào thì đa số người đã chuẩn bị tinh thần phải chết, những người đó chết chỉ có thể trách mình xui.
Lư Hải mang theo mọi người đi lòng vòng, Lục Ly lặng lẽ khiến Huyết Linh Nhi truyền âm cho hắn, Huyết Linh Nhi truyền đến một bức tranh, trong tranh có rất nhiều ô vuông, rậm rạp ít nhất trên vạn cái. Những ô vuông này có một đường chỉ vòng qua vòng lại, xem ra đi theo con đường này hẳn là có thể đi ra Hư Không Chi Kính.
Lục Ly cẩn thận quan sát Lư Hải, phát hiện người này đi theo tuyến đường đó, hắn yên lòng, lười quản.
Đi hơn ba canh giờ, mọi người phát hiện đằng trước xuất hiện một cây cầu, chỉ có nửa khúc cầu, còn lại nửa khúc ẩn trong sương trắng, hoàn toàn không thấy rõ.
- Lối ra!
Một đám người nhảy nhót không thôi, khi Lư Hải tra xét rõ ràng không có nguy hiểm thì Doãn Thiên Phạn dẫn đầu bước lên cầu gãy. Khi Doãn Thiên Phạn khuất trong sương trắng, một luồng sáng trắng vụt qua, Doãn Thiên Phạn biến mất, xem ra là bị truyền tống đi rồi.
- Đi!
Doãn Nhược Lan phất tay, mang theo một đám người xông lên cầu, rất nhanh một đám người biến mất trên cây cầu gãy.
Ánh sáng trắng chợt lóe, Lục Ly phát hiện đi tới một đại điện sáng tỏ, đại điện này trống rỗng, trừ gia cụ đơn giản ra không còn bài trí gì khác. Nhưng có một ít cây cột đá, mặt trên cũng có đồ văn và hoa chim cá sâu.
Đám người đi dạo bên trong tìm bảo bối, trong đại điện rất có thể giấu kho báu. Lục Ly không lục tìm, thấy ghi nhớ những đồ văn này rồi truyền hết cho Huyết Linh Nhi. Những thứ này đều là thần văn, đưa cho Huyết Linh Nhi nghiên cứu, về sau càng dễ phá giải thần văn.
Đám người dạo vài vòng trong đại điện nhưng không có bất cứ thu hoạch, đại điện không có bất cứ báu vật, có nhiều lối ra, bốn lối ra nối với bốn hành lang. Bốn hành lang đều sâu thăm thẳm, không biết kéo dài tới chỗ nào.
Đoàn người tự nhiên không thể nào tách ra, mọi người chọn đại một hành lang đi tiếp. Lục Ly lẳng lặng đi phía sau, không nói lời nào, bình tĩnh quan sát tình huống bốn phía.
Hành lang này thật sự rất dài, đi suốt hai nén hương nhưng vẫn chưa đến cuối. Người đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện Lư Hải đi đằng trước nhất cau mày nhìn mặt đất phía trước.
- Có thần văn!
Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, thần văn ở đây không phải thần văn bình thường. Thần văn bên ngoài dù là cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng khó thể phá vỡ, nếu thần văn ở đây giống như bên ngoài thì mọi người rất khó phá được.
- Lục trưởng lão, thỉnh ngươi đi qua xem!
Doãn Thiên Phạn thấy Lư Hải vẫn luôn không có nói chuyện, biết gặp được vấn đề khó khăn, suy nghĩ một hồi thì lên tiếng thỉnh Lục Ly ra tay. Mọi người tránh ra một con đường, Lục Ly đi qua, hắn nhìn thấy phía trước có rậm rạp thần văn, che kín con đường tiến lên.
Nơi này thần văn quá nhiều, tràn ngập đằng trước mấy nghìn trượng, tuy rằng mọi người có thể bay qua, nhưng ai dám xằng bậy? Nhiều thần văn như vậy, sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị đánh chết.
Lục Ly giả vờ xem xét, Huyết Linh Nhi từ dưới chân ẩn nấp đi lòng đất tra xét. Khoảnh khắc Huyết Linh Nhi hành động, Lư Hải nhướng cao chân mày nhìn về phía Lục Ly, Huyết Linh Nhi bị Lư Hải tra xét ra.
Lục Ly bí hiểm gật đầu, Lư Hải im lặng, hắn cho rằng đây là một loại thủ đoạn của Lục Ly, là dùng để tra xét thần văn.
Huyết Linh Nhi tra xét thật lâu, Lục Ly đành giả vờ tiếp tục quan sát. Lục Ly và Lư Hải không nói chuyện, những người khác tự nhiên đều không dám động, Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi, phái hai người đi hành lang khác tra xét.
Hai nén hương sau, Lục Ly và Lư Hải vẫn không nhúc nhích, hai người bị phái ra ngoài đã quay về. Hai người đi ba hành lang khác tra xét một lúc, phát hiện tất cả đường hầm đều có thần văn, giống hệt như bên này.
- Chờ đi!
Doãn Thiên Phạn phất tay, nếu Lục Ly và Lư Hải không cách nào phá giải thần văn thì mọi người sẽ bị nhốt chết tại trong đại điện.
Mọi người phân ra một nhóm người canh gác, người khác thì tự ngồi xếp bằng nghỉ ngơi dưỡng sức. Qua hơn một canh giờ sau, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến:
“Chủ nhân, thần văn ở đây rất huyền diệu, có thể phá giải nhưng cần thời gian, ít nhất ba, năm ngày.”
“Có thể phá giải thì tốt rồi!”
Lục Ly nhẹ gật đầu, mắt hắn nhìn qua Lư Hải, hỏi:
- Lư công tử có nhìn ra cái gì không?
- Nhìn ra một ít!
Lư Hải cau mày, thở dài nói:
- Nhưng thần văn ở đây quá huyền diệu, còn là thần văn thượng cổ mạnh mẽ, rất khó phá giải, cho dù có thể phá giải, phỏng chừng ít nhất cũng cần mấy tháng.
- Mấy tháng?
Đám người Doãn Thiên Phạn nghe lời này thì thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ thì vài tháng rất ngắn ngủi, chỉ cần có thể phá giải là tốt rồi.
Lư Hải thấy Lục Ly hỏi chuyện, tỉnh ngộ lại hỏi:
- Lục trưởng lão có đối sách gì không?
Lục Ly trả lời lấp lửng:
- Ta vẫn đang xem xét, thần văn ở đây quả thực có chút phức tạp!
Lư Hải không nói gì nữa, tiếp tục quan sát thần văn, Lục Ly đứng nhàm chán đơn giản ngồi xếp bằng tại chỗ, đối mặt với thần văn, dường như đang suy nghĩ.
Lư Hải lấy một thứ kỳ dị ra, tiếp tục nghiên cứu thần văn, những người khác xem giây lát rồi bỏ qua, chờ đợi Lư Hải phá giải thần văn.
Cộp cộp cộp!
Ngày hôm sau, phương xa có một công tử lao nhanh đến, đi đến chỗ Doãn Thiên Phạn:
- Nhóm Thương Long đi vào, nhưng đi con đường khác.
Đáy mắt Doãn Thiên Phạn lóe tia sáng lạnh, kiềm nén sát ý trong lòng, hắn trầm ngâm giây lát nói:
- Giám thị chặt chẽ cửa con đường đó, nếu có bất kỳ tình huống gì thì lập tức phát tín hiệu.
Người của Thương gia đi vào con đường khác, rõ ràng là không muốn khai chiến. Doãn Thiên Phạn cũng không muốn tử chiến, tiến vào nhưng chưa lấy được cái gì, hiện tại mà đi tử chiến thì rất chịu thiệt.
Bốn, năm người đi cửa hành lang giám thị, cửa hành lang nhóm Thương Long đi vào cũng có người giám thị, hai bên đều kiềm nén chặt chẽ, không nổi lên xung đột.
Thời gian trôi nhanh qua ba, bốn ngày, vẫn luôn bình yên. Có lẽ bên Thương gia cũng đang phá trận, không đến quấy rầy.