Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lư Hải luôn mặt ủ mày chau suy tư, trong tay còn xuất hiện một bàn cát, viết vẽ vô số hoa văn trên bàn cát, hẳn là đang tìm ra cách phá giải thần văn.
Lục Ly mấy ngày nay luôn nhắm mắt tu luyện, bởi vì hắn đưa mặt về phía thần văn nên mọi người đinh ninh hắn dùng thần niệm tra xét, tìm cách phá trận.
Về sự tồn tại của Huyết Linh Nhi thì thật ra không chỉ mình Lư Hải cảm ứng được, nhóm Doãn Thiên Phạn cũng cảm ứng ra. Nhưng một hồn thể chui ra chui vào trong thần văn, bọn họ đều cho rằng đây là Lục Ly dùng để tra xét thần văn.
Oong!
Ngày thứ năm, thần văn ở phía trước đột nhiên phát sáng hù sợ đám người. Lục Ly vào thời khắc này cũng mở mắt ra, trong tay hắn sáng lên từng luồng Thần Lực không ngừng bắn tới trước, thoạt trông dường như đang phá trận.
- A...
Lư Hải ánh mắt lộ ra ngạc nhiên nghi ngờ, thủ pháp phá trận của Lục Ly thoạt trông rất huyền bí. Nói chính xác hơn là căn bản không giống như phá trận mà như làm lung tung.
Oong!
Lục Ly ‘làm lung tung’, thần văn phía trước càng lúc càng sáng.
Lư Hải đứng lên thụt lùi mấy trượng, có chút lo lắng nói:
- Lục trưởng lão, ngươi đừng xằng bậy, lỡ như dẫn tới thần văn cắn ngược sẽ ra chuyện lớn.
Những người khác đều bị dọa sợ, bởi vì trong thần văn truyền ra từng luồng hơi thở khủng bố.
Doãn Nhược Lan mím môi, cũng khuyên nhủ:
- Lục Ly, đừng gấp gáp, Lư Hải có thể phá thần văn, chờ lâu mấy tháng cũng không sao.
Lục Ly không nói chuyện, tiếp tục không ngừng bắn ra Thần Lực, thật ra hắn bắn ra Thần Lực chỉ là giả vờ giả vịt, người thật sự đang phá trận là Huyết Linh Nhi. Lục Ly bắn ra Thần Lực không có đánh trúng thần văn, chỉ phối hợp diễn trò, khiến mọi người cho rằng phá trận là hắn.
Sau một nén hương, thần văn bắn ra ánh sáng chói lòa, hơi thở càng khủng bố hơn khuếch tán ra, từng đợt sát khí tung hoành, cả đám người như gặp kẻ địch lớn, đều lần lượt lui về phía sau. Doãn Nhược Lan nóng nảy, nếu Lục Ly chết ở bên trong thì nàng biết ăn nói thế nào với Doãn Thanh Ti?
Oong!
Thần văn lại phát sáng một lúc rồi đột nhiên toàn bộ trở nên mờ tối, giống như lửa cháy bị dập tắt.
Lục Ly vào thời khắc này dừng bắn ra Thần Lực, xoay người nhếch môi cười nói:
- Đi đi, thần văn ở đây bị phá rồi.
Tập thể trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Lư Hải càng lộ biểu cảm gặp quỷ.
Gia tộc của Lư Hải là một gia tộc rất nổi tiếng, gia tộc này đời đời nghiên cứu thần văn, tạo nghệ về thần văn rất mạnh, còn biết luyện khí, có thể luyện chế ra Thần Khí cực mạnh.
Sức chiến đấu của Lư Hải thật ra không mạnh, chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng hắn được cử vào đây bởi vì tạo nghệ về thần văn của hắn cực giỏi.
Lư Hải vừa mới nói cần mấy tháng, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công phá giải. Lục Ly chỉ mới tốn vài ngày đã phá giải, ngươi khiến mọi người làm sao dám tin tưởng?
Đặc biệt là Lục Ly vừa rồi còn bắn ra Thần Lực lung tung, đa số người ở đây đều hiểu biết đôi chút về thần văn, nhìn sao thì Lục Ly cũng giống như làm loạn.
Thấy mọi người có chút không dám tin tưởng, Lục Ly cười khẽ, theo sau lắc người lao tới trước, lướt qua mấy trăm trượng, hắn đứng trên thần văn, cười nói:
- Không có việc gì, an toàn, các ngươi có đi hay không?
- A...
Tập thể tỉnh táo lại, ánh mắt cả đám nhìn Lục Ly đều thay đổi. Mặc kệ sức chiến đấu của Lục Ly như thế nào, ít nhất về mặt thần văn thì hắn mạnh đến mức đáng sợ, đã vượt xa Lư Hải.
Lư Hải từ xa khom người nói:
- Lục trưởng lão tài nghệ siêu tuyệt, Lư Hải bái phục.
Doãn Nhược Lan nở nụ cười, khuôn mặt cười khiến người xung quanh mắt sáng rực nhìn. Làm nữ thần của Doãn gia, vị tiểu thư này cực kỳ kiêu ngạo, ít khi để ý công tử bình thường, càng miễn bàn nhoẻn miệng cười.
- Lục trưởng lão lợi hại!
Doãn Thiên Phạn chắp tay, theo sau phất tay nói:
- Đi kêu nhóm Phong Vũ, chúng ta đi!
Một công tử lập tức chạy nhanh đi, kêu người canh giữ ở cửa vào hành lang, mọi người đi theo Lục Ly nhanh chóng tiến lên. Lần này chỉ đi hai dặm đường thì đằng trước xuất hiện một cửa lớn màu vàng, trên cửa viết ba chữ ‘Lưỡng Cực Điện’.
Điện!
Rất nhiều người ánh mắt trở nên nóng rực, vậy là đi tới chính điện rồi sao? Trong chính điện chắc chắn có báu vật, cung điện của nữ nhi Thánh Hoàng sao có thể không có báu vật?
Huyết Linh Nhi ở đằng trước tra xét, trên cửa lớn không có thần văn, Lục Ly nhìn thấy đám người ở phía sau mắt như sói, lười tranh bảo bối với bọn họ, hắn đứng im không nhúc nhích.
Doãn Thiên Phạn vung tay lên, hai công tử chạy nhanh đến, gồng sức đẩy mở cửa lớn. Một luồng sáng vàng lấp lánh, giống như đẩy mở cửa kho báu, ánh sáng vàng chói mắt từ bên trong khiến mọi người không mở mắt ra được.
- Có báu vật!
Một người giật mình kêu lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trong mơ hồ có thứ phát ra ánh sáng vàng trôi nổi, vài người lóe tia sáng, bất chấp tất cả trực tiếp lao vào trong.
- Không đúng...
- Dừng lại!
Vang lên hai tiếng quát nặng nề, là giọng của Lục Ly và Lư Hải, nhưng dường như tiếng hét của hai người đã muộn. Bốn người xông vào, tiếp đó vang bốn tiếng hét thảm, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn người bỗng toàn thân bốc cháy, vặn vẹo giữa không trung rồi bị đốt thành tro.
- Ui ui!
Một đám người hút ngụm khí lạnh, bốn người xông vào tuy là Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng nháy mắt bị giây giết không chừa một mẩu vụn thì quá khủng bố.
Đám người Doãn Thiên Phạn sắc mặt trở nên khó coi, thần niệm vươn vào trong tìm kiếm, nhưng bên trong giống như biển sâu, không thấy đáy, không tra xét được cảnh tượng bên trong.
Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lục Ly và Lư Hải, hai người cau mày, bắt đầu cẩn thận quan sát. Nhưng Lục Ly thật ra cũng chỉ xem náo nhiệt, người thật sự tra xét là Huyết Linh Nhi.
Đám người ở bên ngoài vây quanh từ xa ngó bốn phía, sắc mặt khó xem. Nếu không vào được cánh cửa này thì mọi người vẫn bị nhốt chết.
“Chủ nhân, trong đó có thần văn cực kỳ mạnh, không phá được!”
Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm làm lòng Lục Ly chùng uống, nhưng sau đó lại truyền âm bổ sung:
“Nhưng không cần phá thần văn nơi này, thần văn của cánh cửa này có sinh lộ, tìm đúng quy luật thì có thể dễ dàng đi vào.”