Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Là sao?”
Lục Ly có chút không hiểu, Huyết Linh Nhi giải thích:
“Thần văn cấm chế trên cánh cửa này là vận chuyển kiểu gián tiếp, giống như cái cối không ngừng xoay. Có một nửa là tử môn, có một nửa là sinh môn, chỉ cần tìm được sinh môn, các ngươi đi vào thì sẽ không xảy ra chuyện.”
“Tốt, giao cho ngươi, nhất định phải dò xét rõ ràng!”
Lục Ly thầm gật đầu, dặn dò:
“Việc này không đùa được, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta đều phải đi đời nhà ma.”
Loại chuyện này Huyết Linh Nhi tự nhiên không thể nào xằng bậy, nó tiếp tục đi tra xét, Lục Ly suy nghĩ một hồi ngồi xếp bằng tại chỗ, tu luyện, dù sao hắn không giúp gì được.
Lư Hải cẩn thận quan sát, còn lấy các sợi tơ ra thăm dò vào, tra xét cả buổi mới vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cánh cửa này có sinh môn, có một cơ may sống có thể đi vào, nhưng muốn tìm được sinh môn quá khó khăn, không biết Lục trưởng lão có phát hiện gì không?
Lục Ly còn đang bế quan, hắn nghe Lư Hải hỏi nhưng không trả lời, bây giờ có đáp lại cũng vô nghĩa, dù sao hắn cũng không trông chờ Lư Hải, đợi Huyết Linh Nhi phá giải rồi nói tiếp.
Đám người Lư Hải thấy Lục Ly không nói gì thì đinh ninh hắn đang vắt óc suy nghĩ, không quấy rầy hắn. Lư Hải nghỉ ngơi giây lát tiếp tục dò tìm, những người khác ngoan ngoãn đợi.
Thời gian trôi qua hai ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến, nó đã có nắm chắc trăm phần trăm, có thể cho mọi người cùng đi vào. Huyết Linh Nhi truyền âm giải thích cho Lục Ly, hắn mở mắt ra.
Doãn Nhược Lan lại gần hỏi:
- Sao rồi Lục Ly?
Lư Hải ngừng tra xét, mắt nóng cháy nhìn Lục Ly, những người khác cũng vẻ mặt hớn hở.
Lục Ly trầm ngâm giây lát nói:
- Tìm được sinh lộ, nhưng nếu ta đi vào trước thì các ngươi ở phía sau không tiện vào, ta sợ các ngươi không nắm được thời cơ. Sinh môn này không phải đúng giờ xuất hiện, mà là tùy cơ, chỉ có thời gian một giây, sớm hơn hay chậm hơn một chút đều có thể bị giết.
Ý của Lục Ly rất rõ ràng, một đám người đi vào trước, hắn đi cuối, nhưng làm như vậy khó tránh khỏi có ý khiến mọi người đi mạo hiểm, cho nên khó mà mở miệng.
Quả nhiên, Lục Ly nói xong một đám người đều trầm mặc, bốn người vừa rồi không còn mẩu xương. Nếu Lục Ly suy tính sai lầm thì người đi vào đầu tiên có lẽ sẽ biến thành bột mịn.
Lục Ly thấy mọi người không nói chuyện, suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Lư Hải, hay là ta nói quy luật cho ngươi nghe. Ta đi vào trước, ngươi chỉ huy mọi người đi vào sau.
Lục Ly tin tưởng Huyết Linh Nhi trăm phần trăm, Huyết Linh Nhi không thể nào làm bậy trong chuyện như vậy được. Đi vào trước có thể lấy báu vật ở bên trong trước, Lục Ly ngại gì từ chối?
Doãn Nhược Lan lắc đầu, nói:
- Không thể!
Nàng đến gần Lục Ly, hỏi:
- Lục Ly, ngươi nắm chắc vài phần?
Lục Ly ngẫm nghĩ trả lời:
- Chín phần!
Doãn Nhược Lan trong mắt lộ ra một chút kiên quyết, nàng cắn răng nói:
- Ta đi vào đầu tiên, ta để lại ngọc phù bản mệnh, nếu ngọc phù bản mệnh của ta không vỡ thì các ngươi hãy vào theo.
- Không được!
Doãn Thiên Phạn sốt ruột, hắn liếc qua đám đệ tử Doãn gia, lạnh lùng hỏi:
- Có ai không sợ chết? Một người đứng ra.
- Ta!
Một con cháu Doãn gia bước nhanh đi ra, cúi người hướng Doãn Nhược Lan:
- Nữ thần, người là thân phận gì, sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Ta đi vào đầu tiên. Vì gia tộc, vì nữ thần, Doãn Thiên Tuấn chết cũng mãn nguyện.
Lục Ly vuốt sống mũi, có chút câm nín, nói nghe như muốn khảng khái chịu chết. Doãn Thiên Tuấn hẳn là người theo đuổi của Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Tuấn nói hiên ngang chính khí như vậy tự nhiên là muốn chiếm được trái tim của nàng.
- Thiên Tuấn, cẩn thận chút!
Doãn Nhược Lan nhẹ gật đầu, chớp mắt không bị Doãn Thiên Tuấn cảm động, nàng suy nghĩ một hồi rồi bổ sung một câu nói:
- Ngươi yên tâm đi vào, những chuyện khác chúng ta sẽ sắp xếp tốt.
- Ha ha ha! Có câu nói này của nữ thần của Thiên Tuấn còn tiếc nuối gì nữa?
Doãn Thiên Tuấn cười to hai tiếng, trong tiếng cười chất chứa thê lương, theo sau xoay người giống như một dũng, hóa thành mũi tên nhọn vọt vào cửa lớn màu vàng.
Binh!
Đón Doãn Thiên Tuấn là một nắm đấm siêu to, Lục Ly đấm bay người này, nhìn hắn như xem đồ ngốc, hỏi:
- Ngươi ngốc à? Ta đã nói hiện tại có thể đi vào chưa?
Doãn Thiên Tuấn ngây người, nghe Lục Ly nói xong thì giận tím mặt, Lục Ly đánh hắn cũng không sao, nhưng dám mắng hắn ngốc?
Đám công tử bột của Doãn gia đa số vốn thầm khinh thường Lục Ly, cho rằng một võ giả Nhị Kiếp đỉnh phong thì có tư cách gì nhận được gia tộc trọng thị như vậy? Còn được phong làm trưởng lão, hiện tại càng đáng giận hơn.
- Thiên Tuấn!
Doãn Nhược Lan thấy Doãn Thiên Tuấn muốn nổi khùng lên thì vội bảo:
- Nếu vừa rồi không phải Lục Ly kéo ngươi lại thì giờ phút này ngươi đã chết rồi!
Doãn Thiên Phạn bước đến vỗ vai Doãn Thiên Tuấn, nói:
- Thiên Tuấn, đừng xung động.
Lục Ly không có để ý Doãn Thiên Tuấn, nếu vừa rồi hắn không cản lại thì tên ngốc này thật sự chết.
Lục Ly cẩn thận quan sát tình huống bên trong cửa lớn màu vàng, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị!
Doãn Thiên Tuấn kiềm nén lửa giận trong lòng, Lục Ly không quay đầu lại dặn dò:
- Chút nữa ta kêu ngươi xông thì ngươi hãy xông, nếu chậm hoặc sớm một bước, ta bảo chứng ngươi đi gặp diêm vương.
Doãn Thiên Phạn nói:
- Thiên Tuấn, để lại ngọc phù bản mệnh!
Doãn Thiên Tuấn để lại ngọc phù bản mệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn màu vàng. Lục Ly cũng nhìn chăm chú, nhưng thật ra đang đợi Huyết Linh Nhi truyền âm.
“Được rồi!”
Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm đến, Lục Ly lập tức trầm giọng quát lên:
- Xông!
Vèo!
Doãn Thiên Tuấn hóa thành một luồng sáng, vẻ mặt quyết tuyệt cắn răng xông vào, cả đám người vào thời khắc này đều nín thở, trái tim treo cao.
Doãn Thiên Phạn lớn tiếng la hay:
- Tuyệt!
Doãn Thiên Tuấn lao vào nhưng không bị đốt thành tro, ngọc phù bản mệnh cũng không vỡ. Đợi hai giây sau, đám người lộ vẻ mặt vui mừng.
- Lục trưởng lão!
Doãn Thiên Phạn lập tức hỏi:
- Hiện tại có thể đi vào không?
- Chờ chút, lát nữa một lần năm người đi vào, đừng vào nhiều quá, chuẩn bị!