Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly phất tay, năm người nhóm Doãn Thiên Phạn lập tức chuẩn bị, nhưng không để năm người mạnh nhất vào hết một lần mà là chia lượt, lỡ như xảy ra chuyện cũng không đến mức cường giả toàn quân bị diệt.
- Vào!
Giây lát sau, Lục Ly vung mạnh tay, năm người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng như mũi tên nhọn lao vào, năm người này cũng không bị lửa đốt, ngọc phù bản mệnh không vỡ.
- Lục đại sư!
Lư Hải một lần nữa cúi gập người vái:
- Lư Hải lần này hoàn toàn phục, tạo nghệ về thần văn của ngươi hẳn là không thua kém mấy vị trưởng lão của nhà ta.
- A...
Những người còn lại đều vẻ mặt kinh ngạc, Lư gia nổi tiếng về thần văn, trưởng lão của Lư gia có tạo nghệ thần văn cao dọa người, không ngờ Lư Hải cho Lục Ly đánh giá cao như vậy.
Lục Ly phất tay, không lộ vẻ đắc chí, nhưng trong lòng khá vui. Dù sao Huyết Linh Nhi là mị linh của hắn, tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi cao không khác gì hắn giỏi.
- Vào!
Lục Ly mỗi cách một nén nhang sẽ trầm giọng quát một tiếng, năm người lập tức xông vào, mỗi lần đều không có xảy ra vấn đề. Qua một canh giờ sau, chỉ còn lại Lục Ly và ba người khác.
- Đi thôi!
Lục Ly phất tay, cùng mấy người cùng nhau xông vào cửa lớn, một luồng sáng vàng vụt qua, nhóm Lục Ly xuất hiện trong một đại điện khác.
Đại điện này rất rộng, sau khi đi vào Lục Ly liếc mắt qua, lộ biểu cảm ngạc nhiên nghi ngờ. Bởi vì hắn phát hiện một đám người chờ ở xung quanh, trên mặt tràn ngập sốt ruột, nhìn thấy hắn tiến vào, cả đám người như trút được gánh nặng.
Lục Ly hỏi thăm:
- Sao vậy?
Doãn Nhược Lan cười gượng nói:
- Đại điện này cũng có thần văn, chúng ta không vượt qua được, bị nhốt trong phạm vi trăm trượng quanh đây, bên kia có báu vật mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Cái này...
Lục Ly đau đầu, sao chỗ quỷ quái này đầy rẫy thần văn, đúng là nửa bước khó đi.
Lục Ly quét mắt bốn phía, đúng là trông thấy nhiều chỗ đều có thần văn, rậm rạp, trừ phạm vi trăm trượng ra, nơi khác đều có thần văn.
- Báu vật!
Lục Ly giương mắt nhìn vạn trượng phía trước đại điện, trông thấy bên kia có một đài cao, trên đài cao bày đặt một cái Hào Giác, còn có một thanh kiếm, mặt khác còn có một chiếc nhẫn giống như không gian giới chỉ.
Lục Ly không biết trong không gian giới chỉ có báu vật hay không, nhưng trên Hào Giác rậm rạp thần văn, phong cách cổ xưa hạo nhiên, nhìn liền biết là báu vật. Thanh kiếm kia rõ ràng cũng không phải vật phàm, rất có thể là thần binh cấp cao.
Lục Ly truyền âm:
“Huyết Linh Nhi!”
Huyết Linh Nhi theo Lục Ly dưới chân lẻn vào lòng đất tra xét thần văn. Lục Ly quan sát bốn phía một lúc, phát hiện trừ đài cao kia ra không có thứ gì khác, hướng chính bắc có một cánh cửa, hẳn là lối ra.
Lục Ly hỏi Doãn Nhược Lan:
- Các ngươi đều thử qua?
Lục Ly trông thấy không thiếu một người, không ai bị thương.
Doãn Nhược Lan gật đầu, nói:
- Vừa đến gần thần văn bên trái sẽ xuất hiện hơi lạnh, thần văn bên phải thì cháy lửa. Ta và Phạn ca đã thử, nếu cứng rắn xông thì ta và Phạn ca cũng không đến gần đài cao được.
- Ta đi tra xét thử!
Lư Hải dào dạt hứng thú đến khu vực ngoài rìa, tra xét rõ ràng. Đối với người thích nghiên cứu thần văn thì thần văn thượng cổ phức tạp mà lại huyền diệu chỗ này là siêu cấp kho báu cho bọn họ.
- Bên trái là hơi lạnh, bên phải là lửa? Lưỡng Cực Điện?
Lục Ly thì thào một tiếng, ra chiều đăm chiêu nói:
- Âm dương lưỡng cực sao? Tòa đại điện này hơi thú vị.
- Lục trưởng lão!
Doãn Thiên Phạn nhìn thấy bộ dạng của Lục Ly thì vội vàng đi tới hỏi:
- Có nhìn ra cái gì không?
Ánh mắt đám người nhìn Lục Ly đều đổi khác, không còn giống lúc trước ngoài mặt tôn trọng nhưng trong lòng khinh rẻ, bây giờ họ đã dần chấp nhận hắn. Tuy thực lực của Lục Ly hơi thấp nhưng tạo nghệ thần văn thì mạnh, con người chỉ cần mạnh một mặt cũng đã đáng giá tôn trọng.
- Không có!
Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ một hồi dặn dò:
- Đều đừng gấp, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng, báu vật dù tốt nhưng đừng vì nó mà đánh mất mạng nhỏ. Các ngươi cũng đâu thiếu chút báu vật này, đúng không nào?
Doãn Thiên Phạn gật đầu, kêu gọi mọi người ngồi xuống, Lục Ly thì đi dạo xung quanh, thật ra hắn cũng chỉ đi lung tung, không nhìn ra cái gì.
Lục Ly đang đợi kết quả điều tra của Huyết Linh Nhi.
Chờ suốt ba ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến nói:
“Chủ nhân, nơi này có hai thần văn cường đại, hơn nữa chúng nó nối với chủ thần văn toàn bộ Thất Âm Điện, không cách nào phá vỡ, cho dù ta cưỡng bức phá vỡ cũng sẽ bị chủ thần văn cắn ngược, đến lúc đó phỏng chừng cả đám người sẽ bị đánh chết.”
“Cái gì?”
Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, dò hỏi:
“Vậy là không có cách nào? Chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây?”
“Cứng rắn xông!”
Huyết Linh Nhi suy tư giây lát truyền âm nói:
“Nếu ta không có tính sai thì chỉ cần các ngươi cứng rắn xông qua, cướp lấy báu vật bên kia thì uy lực của thần văn ở đây sẽ yếu dần.”
“Cứng rắn xông...”
Lục Ly vuốt sống mũi, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan đều thử qua, hai người không xông qua được chứ nói gì người khác? Nếu không ai có thể xông qua thì chẳng phải là bọn họ luôn bị nhốt tại đây? Mãi đến khi có người thực lực tăng lên tới trình độ có thể xông qua mới thôi?
Vậy thì cần bao nhiêu năm, trăm năm, nghìn năm?
“Để ta xông thử!”
Lục Ly trầm tư giây lát, quyết định chính mình tự mình ra tay. Vận dụng Bác Long thuật thì cơ thể của hắn sẽ siêu mạnh, mạnh hơn cơ thể của những người có mặt. Nếu như có thể chống cự lửa cháy hoặc hơi lạnh thì Lục Ly có thể đoạt được báu vật, hơn nữa mang mọi người đi ra ngoài.
Muốn xông Hàn Hỏa Lưỡng Cực Trận, Lục Ly đương nhiên không dám tùy ý đi xông.
Hắn trầm ngâm giây lát, thả một con Phong Ma Thú từ trong Thiên Ly Châu ra. Phong Ma Thú vừa đi ra, thú uy cường đại lập tức đánh thức một số người tu luyện nghỉ ngơi, mọi người mờ mịt nhìn Lục Ly, không biết hắn muốn làm cái gì.
Lục Ly khống chế Phong Ma Thú chậm rãi đi hướng khu vực hàn băng.