Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Phong Ma Thú bước lên thần văn bên trái thì thần văn dưới đất rực sáng, một luồng hơi lạnh xuất hiện. Chớp mắt đóng băng Phong Ma Thú.
Vèo!
Lục Ly lắc người kéo Phong Ma Thú lại, trông thấy Phong Ma Thú cơ hồ bị đông thành tượng băng, hắn hút ngụm khí lạnh. Lục Ly thu Phong Ma Thú vào, theo sau thả ra U Linh Vương.
Phong Ma Thú chết con nào là thiếu con đó, tốc độ chữa thương khôi phục khá chậm, U Linh Vương thì khác, miễn là không chết liền có thể dùng U Tuyền Thủy chữa khỏi.
- Chiến thú này...
Hơi thở của U Linh Vương quá mạnh, đám người chưa từng gặp, lại thay đổi cái nhìn về Lục Ly. Lục Ly không có để ý bọn họ, khiến U Linh Vương bay hướng ngọn lửa, nhưng tốc độ phi thường chậm.
Đến bên trên khu vực lửa, thần văn bên dưới quả nhiên sáng lên, tiếp đó từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao phủ U Linh Vương.
- Grào grào!
U Linh Vương lớn tiếng thống khổ gào lên, toàn thân đều bốc cháy hừng hực, lớp vảy bên ngoài bốc khói xanh, Lục Ly vội vàng khống chế U Linh Vương bay về, thu vào Thiên Ly Châu.
Oong!
Giây lát sau, Lục Ly lại thả U Linh Vương ra, khiến tất cả mọi người khiếp sợ là, trên người U Linh Vương không chút vết thương, như thể Lục Ly thả ra con U Linh Vương khác.
Lần này thì ánh mắt Doãn Thiên Phạn nhìn Lục Ly cũng đổi khác, cảnh giới của Lục Ly thấp, nhưng hắn có chiến thú cường đại. U Linh Vương phỏng chừng miễn cưỡng ngang ngửa Tứ Kiếp trung kỳ, nếu Lục Ly có được một số lớn U Linh Vương thì sức chiến đấu sẽ rất khủng bố.
- Đi!
Lục Ly vung tay hướng bên trái, U Linh Vương chậm rãi bay đi, nhưng mới vừa đến bên trên chỗ thần văn, bên dưới đã dâng lên hơi lạnh, U Linh Vương lập tức biến thành tượng băng rớt uống.
Vèo!
Lục Ly lao lên kéo đuôi của U Linh Vương về, thu vào trong Thiên Ly Châu. Hắn sắc mặt cũng trở nên đặc biệt khó coi, thông qua thực nghiệm, hắn đại khái hiểu rõ hơi lạnh và lửa ở đây, hèn gì Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan đi đều không chịu đựng nổi.
- Lục Ly!
Doãn Nhược Lan đi tới, ánh mắt lộ ra ý trưng cầu.
Lục Ly giải thích rằng:
- Không thể phá giải thần văn ở đây, ta suy đoán muốn phá giải chỉ còn cách cưỡng ép xông tới chỗ ba món báu vật. Phải lấy báu vật mới có khả năng phá giải thần văn đi ra chỗ này.
Lư Hải nghe lời Lục Ly nói thì ra chiều đăm chiêu, hắn trầm ngâm bảo:
- Ta cũng bất lực, thần văn ở đây quá mạnh, với năng lực của ta căn bản không cách nào cởi bỏ, thậm chí trưởng lão nhà ta đến cũng không phá giải được, trừ phi lão tổ tông nhà ta tự mình đến.
- Cái này...
- Ra không được? Chẳng lẽ chúng ta bị nhốt chết ở đây?
- Chỗ quỷ quái này, nếu chúng ta bị nhốt nghìn năm, vạn năm thì làm sao bây giờ?
- Lục trưởng lão, người suy nghĩ biện pháp đi, chúng ta không muốn bị nhốt chết ở đây.
- Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp, mọi người không cần sốt ruột...
Bốn phía lập tức vang lên một mảnh tiếng nghị luận, có thể đến đây đều là đứng đầu thế hệ trẻ, đa số là công tử tiểu thư sống an nhàn sung sướng. Bọn họ không muốn bị giam cầm đến chết tại đây, không nói đến bị giam cầm tới chết, dù bị nhốt trên vạn năm phỏng chừng rất nhiều người đều phải phát điên.
Doãn Thiên Phạn trầm giọng lạnh lùng quát:
- Được rồi, đều đừng nói nữa!
Tiếng xì xào bốn phía thoáng chốc nhỏ lại, Doãn Thiên Phạn nhìn ba món báu vật ở phía xa, hỏi:
- Lục trưởng lão, ngươi xác định lấy được ba món báu vật liền có thể phá giải thần văn?
- Nắm chắc bảy phần!
Lục Ly không nói khẳng định.
Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, hắn cắn răng nói:
- Ta đi thử một lần.
- Phạn ca, bình tĩnh!
- Phạn ca đừng xung động, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, rồi sẽ ra ngoài được thôi.
- Lan tỷ, hãy khuyên nhủ Phạn ca ca đi!
Người xung quanh lập tức khuyên can, Doãn Thiên Phạn là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, uy vọng rất cao, là đối tượng sùng bái của nhiều công tử tiểu thư, có mấy tiểu thư ái mộ hắn từ lâu.
- Tất cả đừng nói nữa, nếu ta chết thì các ngươi nghe theo Nhược Lan và Lục trưởng lão.
Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, có khí độ không nhường ai, hắn chậm rãi đi hướng bên phải, lựa chọn xuyên qua biển lửa. Bởi vì bên trái một khi bị đóng băng thì khó mà quay về.
Oong!
Một đồng cổ màu vàng xuất hiện trong tay Doãn Thiên Phạn, đồng cổ vừa xuất hiện liền tỏa ra hơi thở cường đại cổ xưa, nhìn liền biết là chí bảo.
“Mảnh nhỏ thánh binh, còn là mảnh nhỏ khá hoàn chỉnh.”
Lục Ly nhìn lướt qua âm thầm gật đầu, mảnh nhỏ thánh binh này có thể thả ra thần uy, có lẽ có thể ngăn trở ngọn lửa. Doãn Thiên Phạn chậm rãi bước tới, đến gần rìa thần văn, lập tức thúc đẩy cổ đồng.
Oong!
Cổ đồng rực sáng chói mắt, bắn ra từng dải sáng màu vàng bao phủ Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn đứng trong dải sáng, cảm giác như sau lưng hắn hiện ra phật quang, giống như một Thần Linh vô địch.
- Hây!
Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, nhấc chân đạp hướng thần văn. Thần văn dưới chân thoáng chốc phát sáng, từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao trùm Doãn Thiên Phạn.
Dải sáng từ cổ đồng yếu bớt, nhưng vẫn bao phủ Doãn Thiên Phạn, chống cự lửa xâm nhập. Trái tim mọi người treo cao, lòng bàn tay Doãn Nhược Lan rịn mồ hôi.
Doãn Thiên Phạn nhích người, lại bước tới trước một bước, dẫn động nhiều ngọn lửa màu lam sậm, nhưng dải sáng từ cổ đồng vẫn có thể chống cự. Tuy Doãn Thiên Phạn bị lửa bao vây, làn da đỏ rực, nhưng thoạt nhìn còn chịu đựng được.
Bùm bùm bùm!
Doãn Thiên Phạn từng bước một đi đến, bước chân rất là vững vàng, mọi người nhìn thấy dải sáng vẫn ngăn được thì đều lộ vẻ mừng rỡ như điên. Nếu mảnh nhỏ thánh binh có thể cản được ngọn lửa, Doãn Thiên Phạn có hy vọng bắt lấy ba món báu vật.
Khi Doãn Thiên Phạn đi cỡ nghìn bước thì Huyết Linh Nhi bỗng truyền âm nói:
“Kêu hắn lùi về đi!”
Lục Ly nhướng mày, đang chuẩn bị hỏi thăm chợt thấy bên kia bỗng phực cháy lửa màu trắng, cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn tắt ánh sáng, sau đó toàn thân của hắn bốc cháy lửa.
Lục Ly rống to:
- Mau quay về!
Doãn Thiên Phạn thống khổ hét to, thân thể lùi về, tốc độ đạt đến mức tận cùng, thoáng chốc lùi ra sau, lăn lộn dưới đất.