Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3220 - Chương 3207: Nhìn Nhau Từ Xa

Bất Diệt Long Đế Chương 3207: Nhìn nhau từ xa

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Phạn ca!

- Thiên Phạn!

Mọi người kinh hoàng, xúm lại, chiến giáp của Doãn Thiên Phạn bị hòa tan, cả người cháy đen, lăn lộn mấy vòng rồi ngất xỉu.

Doãn Nhược Lan hét to một tiếng:

- Thành Duệ, mau cho hắn ăn Hồi Hương Đan!

Doãn Thành Duệ chạy lại ôm Doãn Thiên Phạn, đút linh dược cho hắn, xác định Doãn Thiên Phạn không chết mọi người mới như trút được gánh nặng.

Oong!

Doãn Thành Duệ thu Doãn Thiên Phạn vào trong Thần Khí không gian, bản thân đi vào chữa thương cho Doãn Thiên Phạn. Mọi người ngó nhau, hoảng loạn không biết làm sao.

Doãn Nhược Lan đi qua nhặt lên cổ đồng, mắt đẹp vụt tắt tia sáng, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Lục Ly hỏi:

- Lục Ly, thật sự không có biện pháp rồi sao?

- Có!

Lục Ly bình tĩnh nói một câu, mọi người bỗng chốc như sống lại, toàn bộ ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Ly.

Mắt Doãn Nhược Lan sáng rực, trên mặt lộ ra một chút kỳ vọng hỏi:

- Biện pháp gì?

Lục Ly nhếch môi cười nói:

- Biện pháp là ta xuyên qua mảnh biển lửa này bắt lấy ba món báu vật kia.

- Ngươi?

Trên trán Doãn Nhược Lan nổi gân xanh, Lục Ly có chút sức chiến đấu mà muốn xuyên qua biển lửa? Hắn bị điên à?

Lục Ly nhún vai, phớt lờ ánh nhìn của mọi người, nhưng ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cổ đồng trong tay Doãn Nhược Lan, hỏi:

- Có thể cho ta mượn dùng mảnh nhỏ thánh binh này của Nhược Lan tiểu thư không?

- A...

Doãn Nhược Lan sửng sốt, đệ tử Doãn gia khác vẻ mặt mất tự nhiên. Mảnh nhỏ thánh binh là chí bảo như thế nào? Lục Ly trực tiếp mở miệng đòi mượn?

Bên kia tuy rằng có ba món báu vật, nhưng giá trị có thể sánh bằng cổ đồng hay không còn chưa biết. Lỡ Lục Ly mượn được báu vật rồi bỏ chạy thì sao? Có lẽ hắn có thể phá giải thần văn nhưng giả bộ nói phá không được, mục đích thật sự là vì lừa mảnh nhỏ thánh binh thì sao?

Doãn Nhược Lan chỉ sửng sốt một lúc rồi dứt khoát đưa cổ đồng cho Lục Ly. Thiên Tàn Lão Nhân tin tưởng và trọng thị Lục Ly như vậy, hắn còn là bằng hữu của Doãn Thanh Ti, dù bị Lục Ly lừa đi cổ đồng thì Doãn Nhược Lan cũng cam chịu.

Lục Ly nhẹ gật đầu, lắc người đi vào Thiên Ly Châu, trực tiếp cưỡng bức luyện hóa cổ đồng. Hắn có thần thiết, nhưng không quen tùy tiện lấy ra, tuy ở trong Doãn gia rất an toàn, nhưng không thể không có lòng cảnh giác với người, chủ yếu là mặt ngoài sức chiến đấu của Lục Ly quá thấp, dễ khiến người khác mơ ước.

Cổ đồng là của Doãn Thiên Phạn, có ấn ký tinh thần của hắn, khi luyện hóa hơi phiền phức. Lục Ly cũng không sốt ruột, từng chút một luyện hóa. Doãn Thiên Phạn không đáng tin cậy, vậy Lục Ly đành dựa vào sức mình, nếu không thì mọi người có lẽ sẽ bị nhốt chết ở bên trong.

Lục Ly luyện hóa suốt năm ngày, Doãn Thiên Phạn đều đã tỉnh lại, nhưng ngọn lửa này chẳng những đốt cháy thân thể, còn khiến linh hồn của hắn bị thương, cho nên muốn khỏe lại còn cần một khoảng thời gian.

Oong!

Khoảnh khắc này, cách mấy vạn trượng về bên trái đằng trước có một luồng sáng lấp lánh, tiếp đó hai bóng người xuất hiện, tuy cách hơi xa nhưng mọi người vẫn thấy rõ ràng.

- Người của Thương gia!

Một người giật mình kêu lên, Doãn Nhược Lan sầm mặt, người của Thương gia vào quá nhanh, xem ra cao thủ thần văn của bọn họ cũng rất mạnh, không thua gì Lục Ly.

Oong oong!

Mỗi cách một khoảng thời gian lại có người vọt vào, người bên kia đi vào rồi không di chuyển lung tung, vẻ mặt đề phòng nhìn bên này, cũng có người vẻ mặt háo hức nhìn đăm đăm ba món báu vật ở phương xa.

Vèo!

Chờ giây lát, bên kia đã có hơn sáu mươi người đi vào, bên kia có hai người đột nhiên bay lên, bay hướng báu vật. Tiếp đó kết cục rất thảm, hai người bị lửa bao phủ, phát ra hai tiếng hét thảm, rơi xuống, lăn vài vòng dưới đất rồi bị đốt thành tro tàn.

- Ha ha ha!

Bên này có người lập tức cười to, người của Thương gia thật là không biết sống chết, dám liều lĩnh xông loạn, chẳng khác nào tự tìm chết. Đáng tiếc chỉ có hai người bay loạn, nếu tập thể cùng bay thì vui rồi.

Người bên kia thoáng chốc sầm mặt, bên Thương gia tức điên, nhưng hai bên cách nhau quá xa, cho dù thả ra công kích từ xa lại đây cũng không còn bao nhiêu uy lực, không cần lãng phí thời gian.

Một thanh niên tuấn tú tóc quấn phe bên kia lạnh lùng quát:

- Tất cả đừng nhúc nhích!

Mọi người ngoan ngoãn ngồi xếp bằng.

Thanh niên này là đệ nhất công tử của Thương gia, Thương Long, có uy vọng trong gia tộc còn hơn Doãn Thiên Phạn, nói một không hai.

Người bên kia tra xét thần văn, rõ ràng bọn họ có cao thủ thần văn, nếu không thì đã chẳng đi vào đây mau như vậy. Thương Long không nhìn ba món báu vật kia, mà là liếc qua Doãn Nhược Lan, trong mắt lộ ra một chút hung ác bạo ngược, dường như ước gì treo Doãn Nhược Lan lên hung hăng ngược đãi khinh nhờn một phen.

Trên thực tế, Thương Long tiến vào với mục tiêu hàng đầu không phải tìm bảo bối, cũng không phải giết chết Doãn Thiên Phạn, mà là bắt lấy Doãn Nhược Lan. Nếu có thể bắt được nàng về chơi thì sẽ khiến Thương Long cảm thấy sung sướng nhất.

Hai bên giằng co một, hai ngày, người của hai phe đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tự ngồi xếp bằng. Một bên chờ đợi Lục Ly ra tay, bên kia chờ đợi cao thủ thần văn của họ phá trận.

Lục Ly luyện hóa nửa tháng sau xuất quan, cổ đồng đã bị hắn luyện hóa, hắn có thể lợi dụng cổ đồng xông Hỏa Trận. Hắn lắc người truyền tống đi ra, nhìn thấy bên kia nhóm Thương Long đã đến thì cau mày, cường giả thần văn của phe kia cũng rất mạnh.

Doãn Nhược Lan đi tới, quan tâm hỏi thăm:

- Sao rồi Lục Ly?

Lục Ly nhẹ gật đầu nói:

- Ta đã luyện hóa, chút nữa sẽ bắt đầu thử xông qua.

- Ngươi nắm chắc mấy phần?

Doãn Nhược Lan lo lắng hỏi:

- Nếu không có nắm chắc thì không cần đi mạo hiểm, ngươi chết rồi nàng... sẽ đau lòng.

- Yên tâm đi!

Lục Ly cười khẽ, nói:

- Ta không biết có xông qua được hay không, nhưng ít nhất ta có thể bảo chứng chính mình không chết được.

Mọi người cùng nhìn sang, có chút tò mò, cũng có chút hoài nghi, còn có người có chút mong đợi, muốn nhìn xem Lục Ly rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu khi đi vào?

Vèo!

Bình Luận (0)
Comment