Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Điều quan trọng nhất là nếu Lục Ly không lấy được ba món báu vật thì không thể phá giải thần văn ở đây, bọn họ cũng sẽ ra không được.
Lục Ly đã tới gần ba món báu vật, hắn cũng mặc kệ bên Thương Long, hắn nhất định phải giữ cảnh giác cao độ, nếu không thì sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị cấm chế trên đài cao đánh chết.
Hắn từ từ tới gần đài cao, một bàn tay cầm Thiên Ly Châu, một bàn tay cầm cổ đồng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Hào Giác, toàn thân đều căng thẳng. Ban đầu hắn cách Hào Giác xa như vậy mà đau đến mức không chịu nổi ngã xuống đất, giờ phút này hắn đến rất gần, Hào Giác mà phát ra tiếng thì hắn có thể chịu đựng được sao?
Trăm bước, mười bước, năm bước.
Hào Giác đã ở trước mắt Lục Ly, cảm giác nguy cơ trí mạng lại hiện ra trong linh hồn của hắn. Lần này hắn không có lui về phía sau, mà là thần niệm tra xét bên Thương Long, xác định không có người công kích thì hắn ngồi xếp bằng.
Oong!
Đài cao ánh sáng chợt lóe, tiếp đó Hào Giác bay lên, phát ra âm thanh quỷ khóc thần gào, Lục Ly cảm giác linh hồn như bị xé rách, thân thể thoáng chốc ngã xuống đất, ôm đầu lăn lộn.
- A!
Không chỉ riêng là Lục Ly, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, bao gồm đám người Thương gia, Doãn gia, trừ người ở trong không gian giới chỉ ra, tập thể ôm đầu lăn lộn dưới đất hét thảm. Vào giây phút này mọi người đều cảm giác có một đám ma quỷ chui ra từ Hào Giác, hung hăng xé rách linh hồn của bọn họ.
Ù ù ù!
Hào Giác giống như lúc trước, vang mấy tiếng thì ánh sáng thần văn yếu bớt, Hào Giác rơi xuống.
Lục Ly dần bớt đau đầu, may mắn lúc này cơ thể của hắn đã hoàn toàn chống cự được lửa màu đen, lăn mấy vòng trong lửa cũng không bị tổn thương quá lớn.
Qua vài giây thì nhóm Doãn Nhược Lan lần lượt đều bò dậy, Doãn Nhược Lan lập tức đi vào Thần Khí không gian sửa sang lại dáng vẻ, Doãn Thành Duệ thu đa số người vào Thần Khí không gian.
Lát nữa Lục Ly chắc chắn sẽ xúc động Hào Giác nữa, linh hồn của bọn họ mạnh chỉ cảm giác hơi đau, linh hồn của những người khác sẽ bị thương, ở lại bên ngoài cũng vô nghĩa.
Bên Thương gia cũng hành động, Thương Long khiến đa số người đi vào Thần Khí không gian, miễn cho chịu khổ uổng công. Thương gia chỉ để lại ba người ở bên ngoài, những người khác đều đi vào Thần Khí không gian.
Càng là như vậy, nhóm Doãn Thiên Phạn càng thêm không dám sơ ý, ban đầu Thương Long cũng làm như vậy, sau đó đánh bất ngờ suýt giải quyết Lục Ly.
Lục Ly ngồi dậy, không có mở mắt ra, mà là hỏi thăm Huyết Linh Nhi:
“Tra xét thế nào rồi?”
Vừa rồi Hào Giác bị kích phát, chắc chắn xúc động thần văn, Lục Ly vừa rồi thả Huyết Linh Nhi ra để nó đi tra xét rõ ràng, tìm cách phá giải.
Huyết Linh Nhi truyền âm:
“Gần đài cao này có thần văn, hễ đến gần sẽ xúc động Hào Giác, dẫn tới Hào Giác tự động công kích. Thần văn ở đây hẳn là do chủ nhân Thất Âm Điện cố ý bố trí, khiến người đi vào không lấy được ba món báu vật.”
Lục Ly cau mày, chủ nhân của Thất Âm Điện quá biến thái. Không lấy ba món báu vật thì không thể phá thần văn, mọi người không cách nào rời đi. Muốn lấy ba món báu vật, vừa phải tìm cách phá thần văn trên đài cao, hình thành tuần hoàn khép kín.
Lục Ly lại hỏi:
“Ngươi không có biện pháp phá vỡ sao?”
Huyết Linh Nhi truyền âm đáp:
“Không phá mở được, thần văn trên đài cao và Lưỡng Cực Trận là một thể, nối với chủ thần văn của Thất Âm Điện. Cho nên muốn lấy ba món báu vật thì phải cưỡng bức tới gần, xông vào trấn áp Hào Giác.”
“Cưỡng bức tới gần?”
Lục Ly lộ vẻ mặt chua xót, Hào Giác phát ra âm thanh thì linh hồn của hắn không chịu nổi, lăn lộn dưới đất. Giây phút đó cơ thể không theo kiểm soát, cảm giác linh hồn bị xé rách thì sao có thể cưỡng bức đi trấn áp Hào Giác?
Hào Giác là báu vật thượng cổ, muốn trấn áp chỉ có thể dựa vào mảnh nhỏ thánh binh, muốn vận dụng mảnh nhỏ thánh binh thì cần Thần Lực, còn phải khống chế, Lục Ly bị đau đến mức lăn lộn dưới đất không ngừng, sao có thể khống chế cổ đồng đi trấn áp?
“Cứ liều thử xem!”
Không có biện pháp, Lục Ly cắn răng chuẩn bị làm liều, không lấy được Hào Giác thì không làm được gì khác.
Lục Ly quyết định làm liều, nhưng sẽ không trực tiếp xông tới đánh bừa, hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, chờ đau đớn trong linh hồn hoàn toàn biến mất thì đi sâu vào trong, một lần sải bước thật dài, thoáng chốc đứng dưới đài cao.
Oong!
Thần văn trên đài cao sáng lên, tiếp đó Hào Giác lại lần nữa bay lên giữa không trung, Hào Giác truyền ra từng âm thanh quỷ khóc sói tru, Lục Ly ôm đầu lăn lộn, lần này hắn dùng ý chí cường đại khống chế chính mình, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo, khiến linh hồn của mình có thể khống chế thân thể.
Sức mạnh ý chí của Lục Ly luôn rất cường đại, lần này kiên trì thật sự giữ được chút tỉnh táo. Trên mặt hắn nổi gân xanh, cắn răng cố chống chọi, cố gắng giữ cho ý thức của chính mình tỉnh táo.
Hào Giác vang lên năm tiếng thì bay xuống, Lục Ly thế này mới như trút được gánh nặng thở hồng hộc nằm dưới đất, cảm giác đã dùng hết sức lực toàn thân, không nhúc nhích nổi một đầu ngón tay.
Tuy vừa rồi vẫn đau đầu như búa bổ nhưng không chật vật giống lần này, dùng sức mạnh ý chí cưỡng bức chống chọi, khiến Lục Ly mất nhiều tinh thần lực, yếu ớt mệt mỏi đến cực độ.
- Lục trưởng lão, ngươi sao rồi?
Qua mười mấy giây, bên Doãn Thiên Phạn nhận ra không đúng, Hào Giác mỗi lần vang lên thì linh hồn rất đau, nhưng tiếng kèn dừng lại, linh hồn rất nhanh sẽ dịu bớt, không bị thương quá nặng. Bây giờ trông thấy Lục Ly dường như có vấn đề, như thể linh hồn bị tổn hại nặng.
Linh hồn của Lục Ly không có bị thương, chẳng qua tiêu hao nhiều tinh thần lực, hắn cố gắng vẫy tay, theo sau ngã xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua khoảng một nén hương, hắn mới ngồi xếp bằng, cùng Doãn Thiên Phạn truyền âm một câu, lấy ra hai viên linh dược bổ dưỡng linh hồn ăn vào, theo sau tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Chờ giây lát, giai đoạn yếu ớt của Bác Long thuật đến, Lục Ly buộc phải lùi về, Doãn Thiên Phạn hỏi thăm:
- Lục Ly, mới rồi ngươi bị sao vậy?