Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm ầm ầm!
Ba con Phong Ma Thú tre già măng mọc lao về phía bóng thương, tất cả vỡ nát như làm bằng đất, may mắn sau khi đánh chết bốn con Phong Ma Thú thì tốc độ của bóng thương chậm lại.
- Đi!
Lục Ly không có do dự, thân thể cấp tốc lùi nhanh, bóng thương không đuổi theo kịp, khiến Lục Ly thành công rút đi, bay trở về Doãn gia.
- Đáng tiếc...
Thương Long cùng Thương Viêm đều khe khẽ thở dài, vừa rồi là cơ hội cực kỳ tốt, Doãn Thiên Phạn bị đánh lui, hai người thành công vây giết Lục Ly. Công kích của Thương Cáp vây khốn Lục Ly, công kích của Thương Long vốn là một kích tất sát, nào ngờ Lục Ly thả ra mấy con mãnh thú chặn lại công kích của Thương Long, thành công rút về.
- Lục Ly, không sao chứ?
Nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn xúm lại, nhìn thấy Lục Ly toàn thân không có một miếng thịt lành lặn thì trong mắt lộ tia bất nhẫn và tức giận. Lục Ly giơ cánh tay đẫm máu lên phẩy nhẹ, mắt nhìn Thương Long, Thương Cáp ở phương xa.
Hai lần suýt chút bị Thương Long đánh chết, Lục Ly dù là tượng đất cũng nổi giận. Lục Ly và người của Thương gia không có thù hận, lần này xem như kết thù, nếu có cơ hội, hắn phải giết Thương Long.
Lục Ly đi vào Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ chữa thương, đám người Thương Long bất đắc dĩ rút đi. Hai người đều có chút nản lòng, lần này không giết chết Lục Ly, về sau muốn giết sẽ khó khăn, bị Lục Ly lấy ba món báu vật thì đến lượt bọn họ đau đầu.
- Thương Viêm!
Thương Long trở về, triệu tập Thương Viêm cùng một đám người đi vào Thần Khí không gian.
Thương Long nhìn Thương Viêm hỏi:
- Ngươi tra xét thần văn lâu như vậy, có thu hoạch gì không?
- Không có!
Thương Viêm khe khẽ thở dài nói:
- Thần văn ở đây không thể phá, có một điều duy nhất ta có thể xác định là sau khi lấy ba món báu vật thì thần văn ở đây sẽ yếu dần, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này. Chúng ta hiện tại không cách nào tới gần ba món báu vật, chỉ có chờ người của Doãn gia lấy báu vật rồi đi theo bọn họ rời khỏi nơi này.
- A...
Đám cường giả sắc mặt âm trầm, Hào Giác kia khủng bố như vậy, nếu bị Lục Ly bắt lấy thì bọn họ còn có đường sống không?
- Chuyện này thì không cần lo!
Thương Viêm suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Cho dù bọn họ lấy được Hào Giác cũng không sao, đó là báu vật thượng cổ, bên trong đều là thần văn thượng cổ, muốn khống chế không đơn giản như vậy, không nghiên cứu mấy chục năm thì không thể khống chế. Cho nên chúng ta chờ bọn họ lấy báu vật rồi đi theo rời khỏi đây thôi.
- Không dùng được? Vậy thì tốt!
Trong mắt Thương Long lóe tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói:
- Chờ rời khỏi nơi này, chúng ta lập tức nghĩ biện pháp diệt bọn họ, cướp lấy Hào Giác kia. Ta cảm giác Hào Giác đó có thể sánh bằng mảnh nhỏ thánh binh, đây là chí bảo!
Lục Ly chữa thương mấy ngày sau tiếp tục đi khu vực lửa đen rèn luyện thân thể, lần này không chỉ có Doãn Thiên Phạn, còn có Doãn Nhược Lan và mấy người khác ở gần rìa khu vực lửa hộ pháp. Nếu nhóm Thương Long rục rịch thì bọn họ sẽ bám giữ lại.
Lần này nhóm Thương Long không hành động, nếu lúc trước không giết được Lục Ly thì rất khó giết hắn lần thứ hai. Thương Viêm cũng nói Lục Ly dù lấy Hào Giác thì khó mà sử dụng, trong thời gian ngắn không thể phá giải thần văn thượng cổ. Nếu không phá giải thần văn thì Hào Giác kia vô dụng.
Tạo nghệ thần văn của Thương Viêm rất mạnh, mạnh còn hơn Lư Hải. Thương Viêm nhìn thấu ba món báu vật là mắt trận, chỉ cần bắt lấy ba món báu vật thì thần văn ở đây sẽ từ từ biến yếu, mọi người đều có thể rời khỏi.
Kế tiếp không quấy rầy Lục Ly tôi thể, trở nên an nhàn. Lục Ly nhiều lần bị đốt bỏng quay về, ngâm mình trong nước thánh, cơ thể dần biến mạnh. Biên độ tăng mạnh dần không rõ ràng, có lẽ vì cơ thể quá mạnh, hoặc là dược hiệu của nước thánh giảm bớt.
Thời gian trôi qua nhanh, năm tháng sau, cơ thể Lục Ly đã mạnh hơn trước kia không biết gấp bao nhiêu lần, khả năng chống cự với lửa của hắn cũng tăng lên nhiều. Hiện tại Lục Ly không cần thúc đẩy mảnh nhỏ thánh binh, dựa vào thân thể có thể dễ dàng chống cự lửa màu đen.
“Phải rồi!”
Khi Lục Ly hoàn toàn không sợ lửa nữa, hắn đột nhiên có một suy nghĩ nếu hắn có thể tự do đi trong khu vực lửa màu đen thì phải chăng có thể dùng Thần Khí không gian mang mọi người đi cửa ra?
Chỉ cần mọi người có thể ra ngoài thì lấy ba món báu vật được hay không đều chẳng quan trọng, ít nhất mọi người thoát khốn, không đến mức bị nhốt chết ở đây.
Lục Ly nói ý tưởng này cho mọi người nghe, Doãn Thiên Phạn quyết định làm thử, hắn vào Thần Khí không gian của Lục Ly rồi khiến Lục Ly mang theo mình đi qua lửa.
Sự thực chứng minh Lục Ly suy nghĩ nhiều, đợi hắn đi vào khu vực lửa thì Thiên Ly Châu rung lên, Doãn Thiên Phạn bị văng ra ngoài.
- Xem ra chỉ có một con đường là lấy ba món báu vật.
Lục Ly hết cách, bên Thương gia vẫn luôn yên lặng, xem ra không hành động. Lửa màu đen vô hiệu với Lục Ly, hiện tại cho dù bị Hào Giác công kích thì hắn cũng sẽ không chết, bây giờ là thời cơ đoạt bảo tốt nhất của hắn.
Lục Ly nói chuyện với nhóm Doãn Thiên Phạn, quyết định hôm nay ra tay, xem thử có thể bắt lấy ba món báu vật không.
Lục Ly vẫn như mọi khi, chậm rãi đi hướng khu vực lửa màu đen, nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ở gần đó hộ pháp. Mặt ngoài trông như bọn họ giống mọi lần, thật ra mọi người đều âm thầm đề phòng, giây phút này cực kỳ mấu chốt.
Lục Ly cướp lấy ba món báu vật, nhóm Doãn Thiên Phạn suy đoán đám người Thương Long chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Lục Ly lấy được, chắc chắn tìm cách nào đó công kích quấy nhiễu.
Vèo!
Lục Ly vốn chậm rãi đi trong khu vực lửa đen, vào thời khắc này tốc độ đột nhiên biến nhanh, nháy mắt lao về phía ba món báu vật.
Người bên Thương gia chú ý, có người đưa tin cho nhóm Thương Long, nhưng Thương Long không ra khỏi Thần Khí không gian, chỉ đưa tin dặn người khác chú ý chặt chẽ.
Nhóm Thương Long đã thương nghị xong rồi, không ngăn cản Lục Ly cướp lấy ba món báu vật, bởi vì ngăn cản cũng rất khó, chẳng bằng cứ để Lục Ly lấy được.