Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3229 - Chương 3216: Đột Ngột Phát Sinh Biến Cố

Bất Diệt Long Đế Chương 3216: Đột ngột phát sinh biến cố

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Không có việc gì, có chút yếu ớt, ta đi nghỉ ngơi một lúc, làm phiền Thiên Phạn hộ pháp giúp ta.

Lục Ly phất tay, trực tiếp đi vào Thiên Ly Châu, ngã đầu liền ngủ, ngủ suốt ba ngày ba đêm. Tỉnh lại thì cảm giác linh hồn yếu ớt cũng mất, tinh thần phơi phới, Lục Ly tu luyện một lúc rồi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn là mấy người Doãn Thiên Phạn, những người khác còn ở trong Thần Khí không gian, Doãn Nhược Lan cũng ở bên trong. Bởi vì tiếng kèn sẽ khiến người đau đến mức lăn lộn vật vã, Doãn Nhược Lan dù sao là danh môn đại tiểu thư, làm vậy thì kỳ cục.

Lục Ly không nói gì thêm, lên tiếng chào hỏi Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, Lục Ly xông lên trên. Người bên Thương gia không có hành động gì, bên ngoài có ba người trấn thủ.

Lục Ly đến gần Hào Giác, lần này vẫn một bước lại gần đài cao, Hào Giác lập tức bay lên giữa không trung, Lục Ly điên cuồng rót vào Thần Lực, cổ đồng tỏa sáng chói mắt, Lục Ly giơ cổ đồng ném về phía Hào Giác.

Ù ù ù!

Hào Giác phát ra âm thanh khủng bố, người Lục Ly run lên, trong đầu đau nhói vô cùng, như linh hồn bị xé rách.

Dựa theo tình huống bình thường Lục Ly giờ phút này chắc chắn ôm đầu lăn xuống, nhưng hắn cắn răng kiên trì, tiếp tục cầm cổ đồng đánh về phía Hào Giác.

Ầm ầm ầm!

Dốc hết sức vận dụng, giơ cổ đồng lên, những dải sáng dẫn tới không gian chấn động, thần uy mênh mông khuếch tán ra, khiến bốn phía hơi thở trở nên cực kỳ nặng nề.

Bùm!

Cổ đồng đập mạnh vào Hào Giác, thần văn trên Hào Giác phát sáng chói lòa, nhưng rất nhanh bị dải sáng đè xuống, ánh sáng Hào Giác yếu bớt, tiếp đó bị cổ đồng đánh bay ra ngoài.

- A!

Đến giờ phút này, Lục Ly rốt cuộc không kiềm được, thân thể rớt xuống, rơi ngay trên đài cao. Hắn lăn lộn hai vòng, bởi vì Hào Giác không tiếp tục phát ra âm thanh chói tai, linh hồn rất nhanh dịu bớt.

Oong!

Nhưng mà, khiến Lục Ly khiếp sợ là thần văn trên thanh kiếm bên cạnh hắn đột nhiên ánh sáng lấp lánh, truyền ra luồng hơi thở khủng bố, bay vọt lên, theo sau đâm về phía hắn.

“Tổ cha nó!”

Lục Ly sợ tới mức suýt chút hồn phi phách tán, bởi vậy giờ phút này hắn yếu ớt đến cực độ, tuy rằng đỡ hơn lần trước một chút, nhưng tốc độ phản ứng chậm lại, chắc chắn không thể nhanh chóng chạy trốn. Thanh kiếm này xấp xỉ Hào Giác kia, cũng có thần văn thượng cổ rậm rạp, uy lực chắc chắn không tầm thường.

Vèo!

Trọng kiếm đâm nhanh xuống, vô số ý niệm vụt qua đầu Lục Ly, trong Thiên Ly Châu phát ra ánh sáng, ba con Phong Ma Thú xuất hiện thi nhau bay về phía trọng kiếm.

Ầm ầm ầm!

Trường kiếm đâm xuống, Phong Ma Thú từng con biến thành thịt nát, căn bản không ngăn được, trường kiếm chỉ bị chậm lại một chút. Hơn nữa trường kiếm đã cách một trượng, cho dù giờ phút này Lục Ly muốn thả ra Phong Ma Thú đều không được.

Trong tích tắc, trong đầu Lục Ly vụt qua hai ý niệm, giờ phút này hắn chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là tiếp tục thúc đẩy cổ đồng cứng rắn đỡ cổ kiếm, hoặc là liều mạng tránh né, nhìn xem có thể né qua cổ kiếm này không.

Nhưng Lục Ly cảm giác rất khó né thoát, bởi vì hắn cảm giác bị cổ kiếm khóa chặt, mặc kệ hắn né đi chỗ nào đều phải bị đâm trúng.

- Hây!

Giờ phút này tuy rằng trong đầu Lục Ly giống như sắp nổ tung thì vẫn cắn răng điên cuồng thúc đẩy cổ đồng bay lên đỉnh đầu. Nếu có thể đánh bay Hào Giác, Lục Ly nghĩ rằng cổ kiếm này cũng có thể bị đánh bay.

Bùm!

Cổ đồng và cổ kiếm va chạm vào nhau, hư không bốn phía rung lên, từng luồng sát khí bá đạo khuếch tán ra, nửa người của Lục Ly bị xoắn máu thịt nhầy nhụa. Lục Ly cảm giác trước mắt trở nên mơ hồ, suýt chút xỉu.

Cổ kiếm bị đánh bay, đây là điều duy nhất khiến Lục Ly vui mừng, hắn chống mạnh tay muốn quay về, chuyện gì khác tính sau.

Vèo!

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng xé gió, Lục Ly mở to con mắt tràn ngập máu loáng thoáng nhìn qua, trông thấy cổ kiếm mang theo thế sấm sét bay xuống, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Hắn bị thương quá nặng, hơn nữa tinh thần cực kỳ yếu ớt, đã không cách nào thúc đẩy cổ đồng, cho dù hắn lấy ra thần thiết thì kết cục như nhau.

Cổ kiếm đã khóa chặt hắn, hắn không thể trốn, hoặc là tiếp tục cứng rắn đỡ, hoặc là chết.

Tiếng quát lớn của Doãn Thiên Phạn vang lên:

- Lục trưởng lão mau lùi!

Lục Ly cũng muốn lùi lại, vấn đề thanh kiếm kia tập trung vào hắn, hắn có thể lùi đi đâu?

Trong phút sống chết, Lục Ly chỉ có thể cắn răng giơ cổ đồng, liều mạng rót vào Thần Lực, đồng thời thân thể gắng hết sức nghiêng sang một bên.

- A?

Khi Lục Ly vặn người thì tay chạm phải một thứ nhô ra, hắn bản năng chộp lấy, phát hiện là món báu vật thứ ba, chiếc nhẫn.

Oong!

Giây phút Lục Ly cầm chiếc nhẫn thì đột nhiên phát sinh biến cố.

Nhẫn ánh sáng lấp lánh, sáng lên luồng sáng chói lòa, tiếp đó toàn bộ thiên địa vào giây phút này đều yên tĩnh. Ánh kiếm trên trời tối xuống, Hào Giác cũng mất đi thần thái, thậm chí lửa phun lên từ bốn phía bỗng chốc biến mất không còn dấu vết.

Bùm!

Cổ kiếm chém xuống trúng đầu Lục Ly, sau đó rớt xuống đài cao, phát ra âm thanh trong trẻo.

Lục Ly tuy rằng bị cổ kiếm đập trúng nhưng không đau chút nào, khuôn mặt tràn đầy máu tươi lộ biểu cảm ngờ nghệch, ngơ ngác trong gió.

Một người rớt xuống nước bắt được một cọng cỏ, nhưng nào ngờ cọng cỏ phát sáng, khoảnh khắc cọng cỏ phát sáng, nước trong sông đột nhiên không chảy nữa.

Giờ phút này, Lục Ly cảm giác mình giống như người rớt xuống nước, vừa rồi trong lòng hắn thật ra đã tuyệt vọng. Không ngờ rằng trước khi chết huơ tay túm đại mà cứu mạng của hắn.

Lục Ly vặn người trông thấy trường kiếm không ánh sáng ở gần đó, trong lòng đột nhiên có một loại hiểu ra, mắt trận của Lưỡng Cực Điện không phải ba cái, mà là một cái, là chiếc nhẫn này.

Hào Giác và cổ kiếm kỳ thực là vì bảo hộ chiếc nhẫn này, lấy được chiếc nhẫn mới có thể phá thần văn trong Lưỡng Cực Điện, nếu không thì dù lấy Hào Giác, cổ kiếm cũng vô nghĩa.

- Cái này...

Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan vốn vẻ mặt sốt ruột, giờ thì hoang mang, không hiểu sao mới vừa cổ kiếm rõ ràng sắp chém xuống nhưng đột nhiên mất đi hiệu lực?

Bình Luận (0)
Comment