Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn họ không nhìn thấy Lục Ly chộp lấy chiếc nhẫn, chỉ trông thấy tay hắn phát sáng, cho nên đều có chút không hiểu ra sao.
- Hưm?
Bên Thương gia, ba người canh giữ giật mình nhận ra, một người lập tức rót Thần Lực vào Thần Khí không gian trong tay, tiếp đó Thương Long mang theo vài người xuất hiện ở bên ngoài.
Thương Long vừa đi ra nhìn lướt qua, có chút nghi ngờ nhìn ba người ở ngoài, hỏi:
- Báu vật bị lấy đi?
Một người trong số đó vội vàng giải thích một lần, Thương Long có chút không hiểu ra sao nhìn Thương Viêm hỏi:
- Đây là tình huống gì?
- Nhẫn!
Thương Viêm xa xa xem Lục Ly, đáp:
- Chiếc nhẫn kia ở trong tay hắn, nhẫn là mắt trận của nguyên Lưỡng Cực Trận, chỉ cần lấy chiếc nhẫn đó thì đại trận tự nhiên sẽ phá.
- Phá?
Thương Long trong mắt lóe tia sáng lạnh hỏi:
- Vậy tức là hiện tại chúng ta có thể giết qua? Cướp đoạt Hào Giác cùng cổ kiếm?
- Long ca bình tĩnh!
Thương Viêm lập tức kéo lại Thương Long nói:
- Pháp trận thần văn ở đây suy yếu dần, bây giờ mà ngươi xông loạn là chết. Đợi chút đi, ta phỏng chừng mười ngày, nửa tháng sau, chúng ta liền có thể rời khỏi đại điện này.
- Tiếc quá, ba món báu vật kia...
Thương Long khe khẽ thở dài, trong mắt lộ ra một chút tham lam nói:
- Nhẫn đó là mắt trận, chẳng lẽ nhẫn là thứ quý giá nhất? Không biết đó là loại nhẫn gì? Nếu là không gian giới chỉ thì phỏng chừng có cực kỳ nhiều thần dược, thần tài. Nếu không phải không gian giới chỉ thì nhẫn kia nhất định là chí bảo.
- Đừng lo lắng.
Thương Viêm cười cười nói:
- Không ai hiểu thần văn thượng cổ, sư tôn của ta nghiên cứu thần văn hơn mười vạn năm cũng chỉ biết chút ít về thần văn thượng cổ, Nhị Kiếp đỉnh phong đó mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nắm giữ thần văn thượng cổ? Chúng ta nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần tìm được cơ hội giết bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta. Nếu chúng ta mất bình tĩnh thì báu vật của chúng ta sẽ thuộc về bọn họ.
- Được rồi, nghe lời ngươi.
Thương Long nhẹ gật đầu, thu về ánh nhìn, hắn ngẫm nghĩ, dặn Thương Viêm vài câu rồi vào Thần Khí không gian, miễn cho ở đây nhìn phát thèm.
Bên Doãn Thiên Phạn rốt cuộc tỉnh táo lại, trầm giọng quát:
- Lục trưởng lão, nhanh trở về!
Lục Ly nghe tiếng kêu thì lắc đầu, bò dậy.
Hắn bay đến chỗ cổ kiếm, cầm trong tay, cổ kiếm bị hắn cầm lấy dễ dàng, hắn không chút suy nghĩ thu vào Thiên Ly Châu.
Vèo!
Hắn lắc người đến gần Hào Giác, cũng thu lấy Hào Giác, nhanh chóng bay về.
Bùm!
Về chỗ nhóm Doãn Thiên Phạn, Lục Ly không chịu nổi nữa ngã xuống đất ngất xỉu. Doãn Thành Duệ lập tức thu Lục Ly vào trong, thả nhóm người ra.
- Thần văn bị phá rồi?
- Ba món báu vật đã mất, bị Lục trưởng lão lấy đi rồi?
- Hu hu, rốt cuộc có thể đi ra ngoài.
- Mọi người bình tĩnh, đừng xung động, nghe lời Phạn ca.
Nhiều người đang tu luyện ở bên trong đột nhiên bị truyền tống ra, ban đầu đều vẻ mặt hoảng sợ sau đó đổi sang mừng như điên, líu ríu nói không ngừng.
- Tất cả đừng ồn ào!
Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, khiến một đám người tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Toàn bộ cảnh giác, tùy thời đề phòng Thương gia công kích, thần văn ở đây tùy thời có lẽ sẽ tiêu tan, Lư Hải, ngươi hãy đi tra xét.
- Rõ!
Mọi người tản ra âm thầm đề phòng, Lư Hải thì bắt đầu tra xét tình huống thần văn.
Giây lát sau, Lư Hải mắt sáng ngời, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn:
“Phạn công tử, thần văn biến yếu, quả nhiên hết thảy như Lục trưởng lão đã nói.”
“Ừm, ngươi tiếp tục tra xét!”
Doãn Thiên Phạn dặn dò:
“Một khi thần văn yếu đến mức chúng ta có thể rời đi thì lập tức nói cho ta. Lục trưởng lão bị tổn hại nặng, phỏng chừng cần an dưỡng một khoảng thời gian, chúng ta không thể chờ lâu hơn, nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.”
“Rõ!”
Lục hải nhẹ gật đầu, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan truyền âm giao lưu một phen, trên mặt Doãn Nhược Lan không lộ nét mừng, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn bên Thương Long, nói:
“Thương Long có thể ngồi yên được? Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận.”
“Ta biết, ta rất rành tính cách của Thương Long.”
Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu nói:
“Dưới tình huống bình thường, vừa rồi hắn đã ra tay, ta cũng không biết hắn mưu đồ cái gì.”
“Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.”
Doãn Nhược Lan suy nghĩ một hồi, vươn tay nói:
“Ngươi có một gốc thần dược chữa thương đứng đầu đúng không? Cho Lục Ly dùng trước đi, Lục Ly sớm lành vết thương, cố gắng nhanh chóng luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm, đến lúc đó bên chúng ta chắc chắn thực lực tăng nhiều, trấn áp Thương Long càng dễ dàng.”
“A...”
Doãn Thiên Phạn do dự, gốc thần dược đó là thần dược giữ mạng mà gia tộc ban cho hắn, chỉ cần còn một hơi, ăn thần dược kia vào chắc chắn sẽ khỏe lại. Trong Doãn gia không có nhiều loại thần dược này, tùy tiện đưa cho Lục Ly làm Doãn Thiên Phạn không nỡ.
“Được rồi, đừng gà mẹ!”
Doãn Nhược Lan cau chân mày liễu nói:
“Không có Lục Ly thì chúng ta có thể đi đến nơi này? Chờ an toàn đi về, ta giúp ngươi hỏi xin Lục Tổ một cây là được.”
“Thôi được.”
Doãn Thiên Phạn cười gượng gạo, lấy ra một hộp ngọc, Doãn Nhược Lan cười nhận lấy, đi vào Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ, đưa cho Lục Ly chữa thương.
Lục Ly lần này bị thương rất nặng, khiến linh hồn của hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, cổ kiếm chấn thương hắn hai lần, chớ nói chi hắn còn cứng rắn thúc đẩy cổ đồng, khiến vết thương chồng chất.
Lần này Lục Ly hôn mê năm ngày, Doãn Nhược Lan đút thần dược quý giá hiếm hoi vô cùng cho hắn, đợi khi hắn tỉnh lại thì vết thương gần như lành hết, hắn vẫn luôn ngâm trong nước thánh.
Sau khi Lục Ly tỉnh lại, mở mắt ra thẫn thờ giây lát, Doãn Thành Duệ đi tới, cười híp mắt nói:
- Lục trưởng lão, Lan tỷ khiến ngươi tỉnh lại thì nghĩ biện pháp luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm. Lan tỷ nói nhóm người Thương Long chắc chắn sẽ ra tay, nếu ngươi có thể luyện hóa hai món báu vật thì chúng ta sẽ có cơ hội trấn áp bọn họ.
Lục Ly gật đầu, hỏi thăm:
- Được! Tình huống bên ngoài thế nào?
Doãn Thành Duệ đáp:
- Trước mắt chưa có gì xảy ra, thần văn đúng là yếu bớt nhưng tốc độ hơi chậm, hiện chúng ta còn chưa dám hành động.