Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly có chút đau đầu, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Vậy các ngươi cầm hai món báu vật đi, ta giữ lại một món. Dù sao tạm thời luyện hóa không được, chờ về sau từ từ luyện hóa.
- Cái này...
Doãn Thiên Phạn không ngờ Lục Ly lại nhấn mạnh việc này, vốn cho rằng Lục Ly chỉ giả vờ nhún nhường, không ngờ rằng là thật lòng.
Doãn Thiên Phạn trong mắt lộ ra một chút nét vui mừng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cố gắng hết sức kiềm nén dục vọng trong lòng, vẻ mặt kiên định nói:
- Không nhắc lại việc này nữa, nếu chúng ta dám lấy báu vật của Lục trưởng lão thì tộc trưởng và Lục Tổ chắc chắn sẽ mắng chết ta.
Doãn Nhược Lan cũng gật đầu nói:
- Lục Ly, đừng nói nữa, chúng ta không thể nào lấy thứ của ngươi, ngươi mà nhắc lại là chúng ta trở mặt.
- ...
Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, hắn suy nghĩ một hồi, ném cổ kiếm cho Doãn Nhược Lan:
- Được rồi, ta lấy hai món khác, ta tặng thanh kiếm này cho Nhược Lan tiểu thư. Năm xưa ở Nhị Trọng Thiên, nhờ Nhược Lan tiểu thư giúp ta, cái này coi như trả lại nhân tình, nếu Nhược Lan tiểu thư không nhận thì ta cũng trở mặt.
Doãn Nhược Lan cười gượng gạo, suy nghĩ một hồi rồi thu cổ kiếm, sảng khoái nói:
- Vậy được rồi, việc này cứ như thế đi, tiếp theo nên làm sao? Chúng ta hãy cùng bàn bạc, Thương gia chắc chắn sẽ không chịu để yên.
- Còn có thể làm thế nào?
Doãn Thiên Phạn sát khí đằng đằng nói:
- Chúng ta vào trước một bước, nếu người của Thương gia muốn gây sự thì liều chết với chúng. Nếu không thể luyện hóa ba món báu vật này, vậy dựa vào bản lĩnh thật sự đánh đi, bên chúng ta cũng không thiếu cường giả, không sợ bọn họ.
- Không!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Chúng ta đi chậm hơn một bước, nhường bọn họ vào trước, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì người đi vào trước rất có thể... gặp họa.
Thời gian trôi qua mười ngày, thần văn không ngừng giảm uy lực, Lư Hải và Thương Viêm đã tra xét, uy lực của ngọn lửa và băng giá hiện tại không đủ để sản sinh uy hiếp trí mạng cho mọi người, có thể cưỡng bức xuyên qua.
Khiến người bên Thương gia bất ngờ là Doãn gia không có bất cứ hành động, dường như không tra xét được cách đi qua, người của Thương gia không dám hành động, sợ có cạm bẫy gì.
Lại chờ nửa ngày sau, người của Thương gia không kiềm được, Thương Long phái một người đi thử nghiệm, kết quả dễ dàng đi ra cánh cửa đó, uy lực của lửa yếu hơn lúc trước gấp mấy chục lần, đã không đủ sức để tạo thành tổn thương quá lớn.
Bên Doãn gia vẫn không có bất cứ động tĩnh, Thương Long có chút không đợi kịp, bởi vì vào trước một bước nghĩa là cướp được tiên cơ. Cũng đại biểu cho có thể được đến báu vật ở bên trong, còn có thể trước tiên bố trí, đánh cho người của Doãn gia không kịp ứng đối.
Nếu để người của Doãn gia đi vào trước, bọn họ ở bên trong bố trí xong hết, chờ người của Thương gia đi vào phỏng chừng sẽ chết thật sự thảm.
- Vào thôi!
Thương Long không hiểu tại sao người của Doãn gia không hành động, nhưng hắn không quan tâm, ra lệnh tập thể hành động, lao về phía cánh cửa.
Đám người thực lực tạm ổn, tập thể vượt qua khu vực lửa, đi vào cửa lớn, tuy rằng có người bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, đi vào rồi rất nhanh có thể khôi phục.
- Người của Thương gia đi vào.
- Tại sao chúng ta không đi?
- Phạn ca đâu? Phạn ca ở đâu? Tại sao không đi vào?
- Người của Thương gia cướp được tiên cơ, chúng ta đi vào sẽ rất nguy hiểm.
Người bên Doãn gia ngồi không yên, làm ầm ĩ.
Doãn Thành Duệ giơ tay đè không khí nói:
- Tất cả bình tĩnh đừng nóng, Phạn ca cùng Lục trưởng lão sớm thương nghị rồi, cố ý khiến bọn họ đi vào trước!
Doãn Thành Duệ nói vậy, đám người đều im lặng xuống. Doãn Thành Duệ không có giải thích nguyên nhân, một đám người bắt đầu suy đoán tại sao khiến người của Thương gia đi vào. Ngược lại không có người chất vấn quyết định của Lục Ly và Doãn Thiên Phạn, một đường đi tới, Lục Ly dùng sự thực chứng minh năng lực cường đại của hắn, nghe theo hắn sẽ không sai được.
Doãn Thành Duệ đi vào, báo cáo tình huống người của Thương gia đi vào. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ngồi bên trong, hai người cùng nhìn Lục Ly.
- Không vội!
Lục Ly phất tay, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chúng ta chờ thêm hai canh giờ hãy đi vào, nếu ta dự đoán không lầm thì trong hai canh giờ bọn họ hẳn là miễn cưỡng phá giải nguy cơ, nhưng ít nhất sẽ chết một nửa người.
Lục Ly tự tin như thế làm cảm nhiễm Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan, trong lòng hai người bình tĩnh trở lại, yên lặng chờ đợi.
Bọn họ trong lòng cũng rất mong đợi, nếu Lục Ly nói đúng thì sau khi vào trong, phe bọn họ sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn, không sợ người của Thương gia làm bậy.
Hai canh giờ sau, Lục Ly đứng lên, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan vội vàng đứng lên, mấy người truyền tống ra ngoài.
Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay nói:
- Toàn bộ xuất phát, đều nâng cao tinh thần, đi vào rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Một đám người đề phòng, đi theo nhóm Doãn Thiên Phạn lao vào khu vực lửa. Tương tự, lửa đốt phỏng một số người, nhưng tình trạng vết thương đều không nghiêm trọng, chốc nữa chữa thương giây lát sẽ khỏe.
- Đi!
Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ, Doãn Nhược Lan đi trước nhất, xông lên hàng đầu, nối đuôi nhau lao vào cửa lớn. Lục Ly đi giữa, được vài người bảo vệ, đây là Doãn Thiên Phạn lén dặn, năng lực phá giải thần văn của Lục Ly quá mạnh, tự nhiên không thể khiến hắn xảy ra chuyện gì.
Oong!
Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện thế giới trước mắt thay đổi, biến thành thế giới băng tuyết trắng mênh mông. Đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, khắp nơi đều là một mảnh bao la.
Nhóm Doãn Nhược Lan ở gần đó, đều lấy ra báu vật binh khí, đang quan sát bốn phía. Lục Ly ánh mắt nhìn lướt qua, rất nhanh ngừng ở mạn bắc.
Bởi vì bên kia có vết máu, máu chảy lênh láng, còn có một ít tay chân cụt, rải rác xác chết những con thú nhỏ màu trắng tinh.
- Quả nhiên!
Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn dự liệu không sai, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của hắn thì mới vừa lấy ba món trọng bảo, ải tiếp theo tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.