Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này cũng dễ hiểu, Thất Âm Điện rõ ràng bị chủ nhân bố trí một phen, vừa vào đã gặp ảo cảnh, cửa thứ hai là hành lang thần văn, cửa thứ ba là Lưỡng Cực Điện. Ba nơi này đều có thể vây khốn người, nhưng nếu ngươi không mạo hiểm thì chỉ bị kiệt sức, không chết người.
Cửa thứ ba cho ba món báu vật, vậy cửa thứ bốn chắc chắn phải chết người, báu vật không dễ đưa cho ngươi, nếu ngươi không thể sống sót trong cửa tiếp theo thì các báu vật vẫn sẽ ở lại Thất Âm Điện.
- Xem ra đã chết nhiều người.
Doãn Thiên Phạn tra xét xung quanh, đến gần Lục Ly, nói:
- Loài bạch tiểu thú kia hẳn là tồn tại rất lợi hại, ta xem phụ cận ít nhất đã chết hai mươi người trở lên, bọn họ đi hướng mạn bắc.
- Ừm!
Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn mới tra xét xong, căn cứ tình huống trên chiến trường, và các manh mối như tay chân cụt, hắn cũng phán đoán ra đã chết khoảng hai mươi người.
- Lục trưởng lão, chúng ta nên đi như thế nào?
Doãn Thiên Phạn mở miệng nói, bất giác hắn đã hơi ỷ lại Lục Ly, muốn nghe ý kiến của Lục Ly rồi mới quyết định nên hành động như thế nào.
- Tạm chờ đã!
Lục Ly lén thả ra Huyết Linh Nhi tra xét tình huống xung quanh, chờ giây lát xác định không có thần văn sau thì bảo:
- Cá nhân ta đề nghị đi theo bọn họ, mãnh thú xung quanh hẳn là đều bị bọn họ lôi kéo, chúng ta theo ở phía sau quen thuộc tình huống, quan sát một khoảng thời gian rồi mới quyết định đi như thế nào.
- Có đạo lý!
Doãn Thiên Phạn gật đầu, dẫn mọi người đi dọc theo tuyến đường của Thương gia, hắn sắp xếp vài người tra xét bốn phía, phòng ngừa người của Thương gia mai phục tập kích.
Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi nấp vào lòng đất, dạo vòng quanh tra xét. Huyết Linh Nhi đáng tin hơn người mà Doãn Thiên Phạn sắp xếp tra xét nhiều, có Huyết Linh Nhi ở, hầu như không ai có thể ẩn núp đánh lén bọn họ.
Một đường tiến lên, đằng trước tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có vết máu, nhưng không có tay chân cụt, chứng minh hẳn là không chết người. Dọc đường thấy xác của bạch tiểu thú, bọn họ nhặt rất nhiều xác chết của tiểu thú, vừa đi vừa nghiên cứu.
Loại tiểu thú này có móng vuốt sắc bén, còn có bốn chiếc răng nanh dài, sau lưng có hai cây gai ngược, đều sắc bén lạ thường, mắt màu xanh sẫm, thoạt trông rất kỳ lạ.
“Chủ nhân, bên trái phía trước tình huống, có một đám tiểu thú theo lòng đất đi tới!”
Tiến lên hơn nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm, Lục Ly lập tức đề phòng, nhưng hắn không có nhắc nhở nhóm Doãn Thiên Phạn, muốn xem thử năng lực phản ứng và sức chiến đấu của nhóm người này như thế nào.
Người của Doãn gia ngược lại không có khiến Lục Ly thất vọng, bầy tiểu thú còn chưa tới gần, một võ giả ở phía trước bên trái phát ra tiếng huýt gió chói tai, tiếp đó Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan lập tức mang theo vài người vọt tới.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất từng lớp nổ tung, từng con bạch tiểu thú lao ra, mỗi con to cỡ đầu người, tốc độ cực kỳ khủng bố. Chúng nó phát ra tiếng hú chói tai, như từng luồng sáng lấp lánh vọt tới, số lượng nhiều cỡ, ba trăm con.
- Toàn bộ ra tay dọn dẹp đám tiểu thú này, chú ý bảo hộ đồng đội, không thể khinh địch!
Doãn Thiên Phạn rất có năng lực lãnh đạo, hắn rống to một tiếng, xông vào tiểu thú, tay cầm cổ đồng quét ngang. Hắn không có một chút ý nghĩ khinh địch, trực tiếp vận dụng lực lượng mạnh nhất, rõ ràng không muốn bước trên lối mòn thảm kịch của Thương gia.
- Hú hú!
Từng con tiểu thú giống như châu chấu chen chúc mà đến, hơn nữa trong mắt chúng nó bắn ra tia sáng màu xanh, đều là công kích linh hồn. Nếu võ giả linh hồn không mạnh mà bị trúng đòn sẽ rất thảm. Móng vuốt, răng nanh của chúng nó đều rất sắc bén, nếu công kích linh hồn có hiệu quả thì võ giả rất nhanh sẽ bị xé nát.
May mà công kích linh hồn của bầy tiểu thú vô dụng với nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cầm mảnh nhỏ thánh binh dễ dàng chấn chết từng đám bạch tiểu thú tựa như gió thu thổi lá rụng.
Người khác nhận được Doãn Thiên Phạn cảnh cáo, chia ra một tổ vài người, một khi có người bị công kích linh hồn, những người khác lập tức sẽ xúm lại bảo hộ. Cho nên tuy rằng có người bị thương, nhưng không ai chết.
Lục Ly không ra tay, chỉ có hai, ba trăm con tiểu thú, không đủ cho Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan giết. Hắn quan sát một phen, khá vừa lòng với sức chiến đấu của nhóm người Doãn Thiên Phạn. Sức chiến đấu của bọn họ khá khủng bố, khác hẳn cậu ấm cô chiêu trong tưởng tượng của Lục Ly, không hổ là tinh anh hàng đầu nhất của Doãn gia.
Không chỉ người của Doãn gia, sức chiến đấu của công tử từ mấy gia tộc khác cũng rất mạnh, lúc trước dọc đường đi bị thần văn làm khó, không nhìn ra sức chiến đấu của nhóm người này, bây giờ mới xem như thật sự được kiến thức.
Hai, ba trăm con tiểu thú chỉ cần thời gian một nén hương toàn bộ bị chém giết, có năm người bị thương, một người tổn hại nặng, người kia bị xé một cánh tay và nửa bả vai, nếu không nhờ Doãn Thiên Phạn đi cứu thì người này đã bị giết.
- Đi thôi!
Sau cuộc chiến đấu, nhóm Doãn Thiên Phạn hơi hiểu sức chiến đấu của bạch tiểu thú, hắn hơi hiểu tại sao Thương gia đã chết nhiều người như vậy. Hắn âm thầm bội phục trí tuệ của Lục Ly, nếu bọn họ đi vào trước sẽ lập tức bị bạch tiểu thú công kích, gặp đánh bất ngờ, bọn họ chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị giết.
Lục Ly ngẫm nghĩ, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn:
“Không cần theo đuôi nữa.”
Bây giờ đã rõ sức chiến đấu của bạch tiểu thú, không cần thiết đi theo nhóm người kia.
Nơi này rõ ràng rất lớn, ai cũng không biết lối ra ở đâu, cũng không biết nơi nào có báu vật. Đã như vậy tại sao phải đi theo nhóm người Thương gia? Lỡ bọn họ gài bẫy nào đó ở phía trước thì rất phiền phức.
Doãn Thiên Phạn không cần Lục Ly giải thích, gật đầu nói:
“Được rồi, chúng ta đi đường vòng, thử vận may.”
Doãn Thiên Phạn ở đằng trước dẫn đường đi hướng bên trái, hắn sắp xếp càng nhiều người luân lưu tra xét bốn phía, bởi vì hiện tại không đi theo người của Thương gia, bạch tiểu thú ở hướng này chắc chắn sẽ càng nhiều.