Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tức là, Thương Long đã sớm tra xét đến bọn họ ở đây, phục kích bọn họ.
Nhóm Thương Long không đông, hẳn là chỉ còn lại ba, bốn mươi người, nhưng cường giả không chết thì dư sức giết cả đám bọn họ.
Doãn Thiên Phạn hiểu biết Thương Long, chắc chắn Thương Long có bố trí cực kỳ hoàn thiện, nếu trốn thì xác suất chết càng cao.
Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan nhìn nhau một cái, hai người nháy mắt hạ quyết tâm.
Doãn Thiên Phạn nhìn sang Lư Hải, hỏi:
- Có hy vọng chặn đứng vài canh giờ không?
Lư Hải vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hẳn là không có vấn đề.
Chỗ này không phải có một Thần Văn Đạo Tràng mà là bốn người, có hai thần văn phòng ngự. Lúc trước sợ bị quái ngư hoặc bạch tiểu thú vây khốn, nên bày ra hai thần văn phòng ngự có thể kiên trì một khoảng thời gian.
- Tốt!
Doãn Thiên Phạn không để ý võ giả từ bốn phía vọt tới, khống chế cổ đồng dốc hết sức công kích hai con quái ngư, sau khi đánh chết quái ngư thì hắn trầm giọng quát:
- Tất cả đi vào, Lư Hải mở ra Thần Văn Đạo Tràng, Thành Duệ thông báo người của chúng ta đến cứu viện!
Nếu đánh chỉ có một con đường chết, chạy trốn thì xác suất chết cũng cực kỳ lớn, như vậy chỉ còn lại một con đường là cố thủ chờ cứu viện.
Chờ đám người Doãn gia đến, bọn họ có thể tạm nghỉ một lúc, khôi phục sức chiến đấu giai đoạn cao nhất. Chờ mọi người đến, bọn họ trong ngoài hợp sức cùng giết ngược lại người của Thương gia.
Doãn Thành Duệ bóp nát ngọc phù, liên tục bóp nát ba miếng ngọc phù thông báo người của mình đến, đây là ám hiệu đã sớm giao hẹn.
Doãn Thành Duệ suy nghĩ một hồi, hỏi
- Có muốn thông báo cho Lục trưởng lão không?
- Lục trưởng lão?
Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hơi nhíu mày, theo sau Doãn Thiên Phạn nói:
- Thông báo đi, Lục trưởng lão là người rất thần kỳ, nếu hắn chạy về kịp thì chúng ta sẽ được trợ giúp rất lớn.
Trước đó Doãn Thiên Phạn đã giao hẹn với đám người, mỗi một loại ám hiệu đều không giống nhau, giờ phút này phát ra ám hiệu mang ý nghĩa bọn họ gặp nguy hiểm lớn, cần cứu viện gấp.
Ở đây có tổng cộng tám người, đều là công tử tiểu thư đứng đầu nhất của các gia tộc, nếu tám người này chết, e rằng mười mấy lĩnh lân cận đều động đất lớn.
Khi mấy chục người nhận được tin tức thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lập tức xông đến bên này. Nếu tám người chết, bọn họ không thể tưởng tượng sau khi trở về, tộc trưởng của các gia tộc sẽ bộc phát cơn giận lôi đình khủng bố cỡ nào.
Ngọc phù treo bên hông Lục Ly cũng vỡ vụn, hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn có chút yếu ớt mở mắt ra xem, đáy mắt lóe tia nghi hoặc.
Lúc nãy Doãn Thiên Phạn truyền tín hiệu cho Lục Ly, hết thảy bình thường, qua thời gian dài như vậy, hẳn là đa số quái ngư bị xử lý hết rồi, tại sao bây giờ phát tín hiệu cầu viện khẩn cấp?
Chẳng lẽ xuất hiện quái ngư vương? Hay là đám người Thương Long đi tới?
Mặc kệ là loại tình huống nào thì Lục Ly không thể ngồi xem mặc kệ. Hắn tiến vào làm cái gì? Đương nhiên vì giúp Doãn gia, nhóm Doãn Thiên Phạn chết thì dù hắn được đến một đống báu vật trong này cũng vô nghĩa.
Hơn nữa Doãn Nhược Lan có ơn lớn với Lục Ly, đừng nói giờ phút này hắn chỉ là yếu ớt, cho dù sắp chết hắn cũng nhất định phải đi. Cho nên hắn lập tức bay lên, theo sau thả ra U Linh Vương mang theo hắn bay hướng đầm lạnh.
Lục Ly vừa bay vừa luyện hóa mấy gốc thần dược, hắn vốn không xa xỉ như vậy, nhưng bây giờ thì bất chấp.
Lục Ly cách đầm lạnh hơi xa, bởi vì lúc trước hắn vì dụ bạch tiểu thú đi xa một chút, mang theo tiểu thú chạy như điên vài canh giờ.
Giờ phút này thân thể của hắn vẫn có chút yếu ớt, vừa lúc nằm trên lưng U Linh Vương nghỉ lấy sức. Lục Ly không nóng nảy, nhóm Doãn Thiên Phạn phỏng chừng có thể chống chọi một, hai canh giờ, hắn biết Lư Hải bố trí vài Thần Văn Đạo Tràng, Huyết Linh Nhi còn tra xét thử, lực phòng ngự khá tốt.
Tốc độ của U Linh Vương nhanh hơn Lục Ly, phỏng chừng chỉ cần hơn một canh giờ là đến nơi, qua một canh giờ thì cơ thể của hắn cũng tạm khỏe lại.
Vù vù vù!
Bởi vì U Linh Vương bay đường thẳng, một đường không thể tránh khỏi kinh động rất nhiều bạch tiểu thú. Tốc độ của U Linh Vương quá nhanh, miễn cưỡng có thể so sánh Tứ Kiếp hậu kỳ, tốc độ của bạch tiểu thú căn bản đuổi theo không kịp.
U Linh Vương hóa thành làn gió nhẹ nhàng bay, vô số tiểu thú đuổi theo sát phía sau, nhưng từ từ mất hút, bị bỏ xa.
Lục Ly vững vàng ngồi xếp bằng trên vai U Linh Vương, liên tục luyện hóa thần dược. Trong lòng hắn như giếng cổ không dao động, không gian ở đây rất kỳ lạ, thần văn ở đây rất cường đại, hắn không dám vận dụng thần thông phi độ hư không, chỉ có thể dựa vào bay qua. Tốc độ của U Linh Vương nhanh nhất, cho nên nếu hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy mà nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan chết thì là số phận định sẵn.
...
Bên Doãn Thiên Phạn còn có thể chịu đựng được, Thần Văn Đạo Tràng phòng ngự của Lư Hải rất mạnh, mấy tấm lưới cùng tỏa ánh sáng đỏ chói mắt, biến thành màn sáng đỏ máu bao phủ tám người vào trong.
Nhóm Thương Long ở ngoài màn sáng, giờ phút này đang thả ra các loại báu vật, thần thông công kích màn sáng, Thương Long còn lấy ra mảnh nhỏ thánh binh không ngừng oanh kích, kết quả vẫn không thể phá mở màn sáng này.
- Thương Viêm!
Thương Long công kích một lúc thì hơi nóng nảy, hắn biết Doãn gia chắc chắn còn có người, không thể nào chỉ có lác đác vài người như thế. Dù sao bọn họ đi vào trước mà chỉ chết hai mươi mấy người, Doãn gia vào sau, không đến mức vô dụng như vậy.
Bọn họ đúng dịp đi ngang qua, bị tiếng đánh nhau ở đây hấp dẫn. Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội như vậy thì thật ngốc.
Diệt sát nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn gia cùng các đại gia tộc đều sẽ tổn thất thảm trọng, mấy người này là con cháu ưu tú nhất thế hệ trẻ, chẳng những thiên tư siêu phàm, còn hao phí vô số tài nguyên hàng đầu của các gia tộc.
Không nói cái khác, giết tám người này thì bọn họ ít nhất có thể được hai món mảnh nhỏ thánh binh, đã là thu hoạch to lớn.