Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3242 - Chương 3229: Giết Ngược Lại

Bất Diệt Long Đế Chương 3229: Giết ngược lại

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Còn một điều nữa, Thương Long mơ ước Doãn Nhược Lan rất nhiều năm, giờ phút này có hy vọng đạt thành tâm nguyện, hỏi sao hắn không sốt ruột?

- Mấy Thần Văn Đạo Tràng này có thể phá!

Thương Viêm đã sớm tra xét xong rồi, cười gượng nói:

- Nhưng muốn phá vỡ cần thời gian, các ngươi cứ đánh kiểu này thì phá còn nhanh hơn. Ta đi phá giải phỏng chừng cần hai, ba canh giờ, các ngươi đánh khoảng hai canh giờ cũng phá được rồi.

Thương Long hỏi:

- Không thể vừa đánh vừa phá giải sao?

- Không thể!

Thương Viêm chỉ hướng bên dưới màn sáng nói:

- Long ca có thấy luồng sáng màu đỏ xoay tròn dưới đáy không? Chúng nó là Địa Tâm Chi Khí hấp thu từ lòng đất, muốn phá giải Thần Văn Đạo Tràng nhất định phải chặt đứt Địa Tâm Chi Khí, cho nên cần tiêu phí một ít thời gian. Các ngươi liên tục công kích, tiêu hao năng lượng còn hơn tốc độ hấp thu Địa Tâm Chi Khí, bởi vậy mất chút thời gian là các ngươi cũng có thể phá giải, ta không cần thiết lãng phí tinh lực.

- Thì ra là vậy!

Thương Long bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiếp tục đi tấn công mãnh liệt, miếng ngói trong tay hắn liên tục bay qua đánh vào màn sáng. Những người khác cũng dốc hết sức công kích, mấy chục người công kích rất hung mãnh, thanh thế rung trời.

Thương Viêm lấy ra một ít trận thạch bố trí bốn phía. Mới rồi hắn bảo nói không muốn lãng phí tinh lực, giờ phút này lại rõ ràng đang bố trí thần văn, cũng không biết hắn định làm những thứ gì.

Nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên trong, toàn bộ bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất nghỉ ngơi khôi phục. Lư Hải luôn chú ý tình huống thần văn, bọn họ có lo lắng, sốt ruột cũng vô dụng, chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc là đợi đại trận phá vỡ tử chiến một trận, hoặc là chờ người của họ đến, trong ngoài hợp sức đánh.

Lục Ly mang nhóm người đi giấu ở nơi không quá xa, thật ra giờ phút này người của Doãn gia đã đến gần, nhưng bọn họ không có mạo muội công kích.

Trong số họ có một người có phong thái đại tướng, người này là công tử của Hồ gia, gia tộc phụ thuộc Doãn gia, tên là Hồ Khánh, sức chiến đấu của người này không phải đỉnh cao nhưng tâm trí phi thường cường đại cùng trầm ổn.

Trước đó Doãn Thiên Phạn có dặn người ở bên kia phải nghe theo Hồ Khánh. Hồ Khánh không có khiến Doãn Thiên Phạn thất vọng, hắn đến gần, không lập tức mang người đi công kích cứu trợ, mà là khiến một công tử tinh thông thuật tiềm ẩn đi tra xét tình huống. Khi dò xét được nhóm Doãn Thiên Phạn hiện giờ chưa có nguy hiểm gì, Hồ Khánh càng không hành động thiếu suy nghĩ.

- Khánh ca nhi, sao còn chưa ra tay?

Có người không hiểu, bởi vì bọn họ đông hơn người của Thương gia, số lượng cường giả khá nhiều, trực tiếp lao qua thì cơ hội thắng khá lớn, Hồ Khánh còn lề mề cái gì?

- Đừng gấp gáp!

Hồ Khánh lắc đầu, kêu công tử tinh thông thuật tiềm ẩn tiếp tục tra xét tình huống xung quanh, giải thích rằng:

- Nhóm Phạn công tử không gặp nguy hiểm, chúng ta gấp cái gì? Thăm dò rõ tất cả tình huống, lựa chọn cơ hội thích hợp nhất rồi ra tay cũng không muộn. Lần này không làm thì thôi, đã làm thì phải để tất cả người Thương gia nằm xuống tại đây.

Có thể xử lý đám người Thương Long thì chẳng những xóa sạch một đám kẻ địch lớn, quan trọng nhất là thần dược, báu vật ở đây đều thuộc về bọn họ, không còn ai đến cạnh tranh.

Giây lát sau, võ giả đi tra xét quay về, khẳng định đáp:

- Không có tình huống gì.

Phạm vi vạn dặm đều không có bất cứ phục binh, người bên Thương Long đều ở đây.

- Truyền ám hiệu cho nhóm Phạn công tử!

Trong mắt Hồ Khánh sát khí đằng đằng, ra lệnh:

- Báo cho bọn họ, chúng ta tùy thời có thể phối hợp bọn họ giết ngược lại, chúng ta chờ mệnh lệnh của họ rồi mới ra tay.

“Nhóm Hồ Khánh đến!”

Một miếng ngọc phù trong tay Doãn Thiên Phạn vỡ vụn, sau đó lại một miếng ngọc phù khác vỡ ra, ngoài mặt hắn không lộ vẻ gì, lòng thầm mừng. Người của bọn họ đông hơn bên Thương Long, bởi vậy, dù không thắng được thì bọn họ cũng có thể an toàn rút lui.

Doãn Thiên Phạn lập tức âm thầm đưa tin cho nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, dặn mọi người đừng lộ ra vẻ khác lạ. Bởi vì bên Hồ Khánh truyền đến ám hiệu, chờ đợi bên này hạ mệnh lệnh, bọn họ sẽ phối hợp công kích.

Hồ Khánh truyền đến ám hiệu đánh thức Doãn Thiên Phạn, nếu bên mình chiếm ưu thế nhất định thì tại sao không chuyển đổi ưu thế này thành trái ngọt chiến đấu, hoàn mỹ giữ lại toàn bộ người bên Thương Long?

Doãn Thiên Phạn lập tức cùng mấy người âm thầm truyền âm thương nghị giao lưu, nên khai chiến như thế nào mới có thể hoàn mỹ đánh chết cả đám mà bên mình không chịu tổn thất quá lớn.

Thương nghị một lúc, cuối cùng mọi người quyết định chờ khoảnh khắc thần văn vỡ nát sẽ xuất kích. Bởi vì khoảnh khắc đó, đám người Thương Long đều sẽ bị bọn họ hấp dẫn chú ý, nhóm Hồ Khánh đánh bất ngờ, có thể làm bên Thương Long không kịp đề phòng, sản sinh thành quả chiến đấu lớn nhất.

Nhưng làm như vậy có chút rủi ro, nếu mấy người không chịu nổi một đợt công kích của Thương Long thì rất có thể sẽ bỏ mạng.

Nhưng không trả giá thì sao có thu hoạch lớn? Nhóm Doãn Thiên Phạn quyết định đánh cuộc một phen, cược thắng thì lời to.

Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh hai canh giờ trôi qua, màn sáng thần văn cũng chực chờ nổ tung.

Nhóm Doãn Thiên Phạn vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, sắc mặt bình tĩnh, như một đám tăng già nhập định, chỉ có Lư Hải luôn căng thẳng chú ý tình huống màn sáng thần văn.

Sức chiến đấu của mọi người thì trừ người bị gãy chân ra, cơ hồ đều khôi phục đến đỉnh phong. Các loại chiến thuật thôi diễn cũng đã sớm thương nghị xong, mọi thứ chỉ chờ khoảnh khắc màn sáng bị phá vỡ.

Lư Hải lên tiếng:

- Sắp phá!

Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cơ hồ cùng lúc mở mắt ra, Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ phát sáng, Lư Hải và võ giả gãy chân bị thu vào Thần Khí không gian.

Sức chiến đấu của hai người này hơi yếu, ở lại bên ngoài rất có thể chết đi, cho nên Doãn Thiên Phạn lúc trước bàn với mọi người, không cho hai người này tham chiến.

Oong!

Chiến giáp hiện ra trên người Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, hai người đều lấy ra mảnh nhỏ thánh binh, còn lấy ra một món báu vật phòng ngự.

Bình Luận (0)
Comment