Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Doãn Thiên Phạn lấy ra một tấm chắn có hoa văn lệ quỷ, Doãn Nhược Lan thì lấy ra một tấm da thú, hai người đứng đằng trước nhất đội ngũ, những người khác đứng sau lưng hai người như trận hình mũi tên.
Rắc!
Doãn Thiên Phạn bóp nát tấm ngọc phù trong tay, đây là ra hiệu cho nhóm Hồ Khánh ra tay. Sau khi bóp nát ngọc phù, nhóm Doãn Thiên Phạn hành động, màn sáng lúc này còn chưa vỡ nát.
Ầm!
Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức công kích, màn sáng chớp mắt nổ tung, hai người như mũi tên nhọn lao về phía Thương Long. Mấy người ở phía sau vọt lên theo, mọi người biến thành đao nhọn đâm thẳng về phía Thương Long.
- A...
Nhóm Thương Long vừa rồi lo chú ý màn sáng, suy đoán còn cần công kích bao nhiêu lần mới đánh nát màn sáng. Nào ngờ nhóm Doãn Nhược Lan tự mình ra tay, thoáng chốc nổ nát màn sáng, còn lập tức công kích Thương Long.
Bên Thương Long cũng có lên kế hoạch chiến thuật, cho nên tuy rằng mọi người có chút kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng lại, lắc người vây quanh nhóm Doãn Nhược Lan.
- Thương Long, chết!
Doãn Thiên Phạn tay cầm cổ đồng, thần uy mênh mông, hắn người mặc chiến giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, cổ đồng trong tay tỏa sáng chói lòa, thoạt trông giống như một vị Thần Linh vô địch.
Cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn nhanh chóng biến lớn, như một ngọn núi lớn đè xuống, từng luồng uy áp khủng bố khuếch tán, khiến võ giả xung quanh lao tới cảm giác có chút nghẹt thở.
- Hây!
Doãn Nhược Lan lấy ra mảnh nhỏ thánh binh của chính mình ném đi cùng cổ đồng, cũng nhanh chóng biến to, như hai thiên thạch đè xuống, dẫn tới hư không chấn động, thiên địa cùng rung.
- Lùi!
Thương Long, Thương Cáp đều có mảnh nhỏ thánh binh, vấn đề là hai người không thể vận dụng mảnh nhỏ thánh binh đi công kích mảnh nhỏ thánh binh của nhóm Doãn Thiên Phạn. Bốn mảnh nhỏ thánh binh va chạm vào nhau, sản sinh uy năng có thể xé nát nhiều người bọn họ.
Tránh đi mũi nhọn!
Dù sao nhóm Doãn Thiên Phạn rất khó phá vòng vây ra ngoài, sớm muộn gì có thể đánh chết hết cả đám. Nhóm Thương Long, Thương Cáp lập tức dạt ra hai bên, trong mắt hai người bắn ra một chút sát ý, tấn công người ở phía sau Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan.
Cùng lúc đó, võ giả từ bốn phương tám hướng điên cuồng công kích, trong phút chốc đầy trời đều là báu vật bay lượn, còn có luồng sáng lấp lánh công kích.
- Hây!
Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan buộc phải ngừng thế xông lên, nếu không thì người ở phía sau phỏng chừng sẽ bị đánh chết. Thật ra mục đích của bọn họ không phải lao ra mà là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho nhóm Hồ Khánh đánh lén.
Chỉ cần bọn họ có thể chặn đứng một, hai giây, nhóm Hồ Khánh có thể đánh đám người Thương Long không kịp ứng đổi, vây giết ngược lại.
Ầm ầm ầm!
Tấm chắn của Doãn Thiên Phạn biến lớn, các quỷ ảnh lấp lánh trên tấm chắn, tỏa ra hơi thở dày nặng như đất đai, hắn cản lại công kích bên Thương Long, Thương Cáp.
Bên kia, tấm da thú của Doãn Nhược Lan cũng nhanh chóng to ra, giống như cái chăn lớn bao phủ người ở đây.
Bùm!
Thương Long lấy ra miếng ngói, tấm chắn của Doãn Nhược Lan tuy rất cường đại nhưng vẫn bị đánh nát, uy năng cuồng bạo vọt tới, cơ thể Doãn Thiên Phạn bị đánh bay, máu tươi tuôn trào.
Cổ đồng của Doãn Thiên Phạn xẹt qua không trung, nghiền nát một người Thương gia. Thương Cáp thả ra mảnh nhỏ thánh binh công kích da thú của Doãn Nhược Lan, còn có vô số người cùng nhau công kích, da thú cũng nổ tung thành bột mịn.
- Lan tiểu thư, tránh ra!
Một người trông thấy mảnh nhỏ thánh binh của Thương Cáp bay về phía Doãn Nhược Lan thì ánh mắt lộ ra quyết tuyệt, dùng thân thể va chạm với mảnh nhỏ thánh binh. Khi hắn va chạm với mảnh nhỏ thánh binh thì ngoái đầu nhìn Doãn Nhược Lan một cái, trong mắt tràn ngập ái mộ, kiên định không hối hận.
Doãn Nhược Lan thân thể mềm mại run lên, sốt ruột thét to:
- Phương Kỳ!
Tiếc rằng giây sau công tử kia bị mảnh nhỏ thánh binh trực tiếp xé rách thành mảnh nhỏ, chết không toàn thây.
- Giết!
Mắt Doãn Nhược Lan đỏ ngầu, sát ý vô tận bốc lên, nàng khống chế mảnh nhỏ thánh binh khóa chặt Thương Cáp, tấn công mãnh liệt. Thương Cáp vốn có thể mở rộng thành quả chiến đấu, bất đắc dĩ chỉ có thể lo phòng ngự, nếu không thì hắn sẽ bị Doãn Nhược Lan nổi giận đánh chết.
- Giết!
Người Doãn gia ở bên này cuồng bạo vọt tới, không ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không làm nhóm Doãn Thiên Phạn gục ngã tại đây thì thật có lỗi với ông trời.
Ầm ầm ầm!
Nhưng giây phút này, phía tây nam vang lên vô số tiếng xé gió, tiếp đó mấy chục người như mũi tên nhọn vọt tới, người còn chưa tới gần, mấy chục luồng sáng lấp lánh đã bay đến.
Ầm ầm ầm!
Nhóm Hồ Khánh tới rồi, mấy chục người tập kích, chớp mắt đánh bốn, năm người bên Thương gia thành huyết vụ. Thương Long cùng Thương Cáp thấy thế tái mặt, mắt lấp lóe, có chút chần chừ không biết nên tiếp tục công kích hay rút đi.
- Ha ha!
Cao thủ thần văn bên Thương gia, Thương Viêm đột nhiên nở nụ cười, hắn trầm giọng quát:
- Long ca, các ngươi tiếp tục vây giết đi, để ta ngăn cản mấy chục người này, thời gian một nén hương có đủ không?
- Đủ rồi, giết!
Vẻ mặt Thương Long hớn hở mừng rỡ, hắn gầm lên một tiếng lao hướng Doãn Thiên Phạn.
Trước đó Thương Viêm luôn bố trí, Thương Long khi đó còn có chút nghi hoặc, Thương Viêm nếu không muốn phá trận thì còn bài bố làm gì?
Bây giờ Thương Long mới hiểu, Thương Viêm làm tất cả vì giờ phút này. Thương Viêm đã tính trước đường lui, bố trí một ít thần văn là vì bảo hộ bọn họ.
Oong!
Khi Thương Long lao ra, dưới đất dâng lên từng luồng sáng đỏ tựa như những con rồng lửa lướt qua dưới đất. Rất nhanh, những con rồng lửa vọt lên trời cao, giao thoa với nhau, chớp mắt hình thành màn sáng bao phủ khu vực trăm dặm.
Vòng bảo hộ thần văn này không quá mạnh, bởi vì Thương Viêm bố trí không quá lâu, còn bố trí đặc biệt ẩn khuất, nhưng đủ để chống đỡ một nén nhang. Thương Long tin tưởng trong vòng một nén hương sẽ đánh chết đám người.
- Nguy rồi!
Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan trông thấy cảnh này thì thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn mưu đồ vây giết ngược lại đám người Thương Long, nào ngờ bên kia có bố trí? Nếu mấy người bọn họ bị giết thì nhóm Hồ Khánh cũng không trốn thoát cái chết.