Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đạo cao một thước, ma cao nhất trượng!
Thương Long ban đầu định vây giết bọn họ, bọn họ gài bẫy giết ngược lại, bây giờ không ngờ lại bị người đưa vào tròng. Ban đầu bên họ chỉ có chín người, Lư Hải và một người khác bị bỏ vào Thần Khí không gian, vừa rồi chết một người, vậy là chỉ còn lại sáu người. Doãn Thiên Phạn lại bị chấn thương, mấy người e rằng chống đỡ không được quá lâu.
- Giết!
Doãn Thiên Phạn phát điên, bất chấp, cùng lắm thì chết thôi. Nếu có thể kéo Thương Long xuống nước, Doãn Thiên Phạn cảm thấy mình chết cũng đáng giá.
Doãn Nhược Lan điên cuồng công kích Thương Cáp, Doãn Thiên Phạn bất chấp tất cả giơ cổ đồng lao về phía Thương Long, hoàn toàn phớt lờ người xung quanh công kích, chỉ mong kéo Thương Long đồng quy vu tận.
Ầm ầm ầm!
Bốn người khác cũng nổi điên, không thèm phòng ngự, liều mạng xông vào đoàn người, muốn kéo vài người làm đệm lưng.
- Đồ điên!
Thương Long cùng Thương Cáp tự nhiên sẽ không cùng hai người liều mạng, Thương Viêm nói có thể chống đỡ thời gian một nén hương thì chắc chắn làm được, vì vậy hai người không sốt ruột, từ từ giết Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan là được.
Ầm ầm ầm!
Đám người Hồ Khánh ở bên ngoài vọt vào, trông thấy một màn sáng màu đỏ dâng lên bao trùm nhóm Doãn Thiên Phạn, đám người sốt ruột điên cuồng công kích màn sáng.
Đáng tiếc bọn họ đều không có mảnh nhỏ thánh binh, sức tấn công cũng không phải đặc biệt khủng bố. Cho nên tuy rằng liều mạng công kích nhưng còn cần chút thời gian mới phá tan màn sáng màu đỏ được.
- A!!!
Năm giây sau, trong màn sáng màu đỏ, một công tử bị đánh chết, những người khác mang vết thương. Doãn Thiên Phạn toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ, vai trái chiến giáp bị đánh nát, xương cốt đều vỡ vụn. Doãn Nhược Lan đỡ hơn một chút, bởi vì Thương Cáp biết Thương Long muốn bắt sống nàng, cho nên hắn không liều chết với nàng, chỉ cố gắng đỡ công kích. Chờ nhóm Doãn Thiên Phạn chết hết, còn lại một mình Doãn Nhược Lan thì dễ xử.
- Phạn ca, cố lên!
- Lan tiểu thư, kiên trì, chúng ta lập tức có thể phá vỡ màn sáng này!
- Thương Long, ngươi dám giết Phạn ca của ta thì ta nhất định giết các ngươi!
- Thương Long, nếu các ngươi dám giết nhóm Phạn ca, Doãn gia chúng ta nhất định không chết không ngừng với Thương gia các ngươi!
Người bên ngoài sốt ruột, lửa giận bừng bừng, nhưng bọn họ trừ lần lượt dốc hết sức oanh kích màn sáng ra thì cũng chỉ biết gào thét. Rõ ràng, tiếng quát của bọn họ vô nghĩa, đám người Thương Long không thèm nghe.
Không chết không ngừng?
Hiện tại Thương gia cùng Doãn gia vốn đã là cục diện không chết không ngừng, hai bên giằng co, không diệt được đối phương, nếu không thì đã sớm diệt tộc đối phương.
Bùm!
Bên trong lại có một người bị đánh chết, bên Thương gia cũng trả giá thảm trọng, bảy, tám người bị thương nặng, cũng đã chết một người. Người Doãn gia không định sống, trước khi chết bộc phát ra sức sát thương là cực kỳ khủng bố.
- Thiên Dương ca!
Một tiểu thư kêu khóc, người vừa bị giết thuộc gia tộc bọn họ. Những người khác trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng, ít nhất cần thời gian nửa nén hương mới có thể phá vỡ được màn sáng, nhưng bên trong mỗi người mang thương, tùy thời sẽ chết, không chống chọi nổi lâu như vậy.
Vèo!
Vào thời khắc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, một bóng đen lao đến với tốc độ khủng bố, còn chưa tới gần đã phát ra hơi thở hung ác bạo ngược.
- A?
Đám người Hồ Khánh bị bừng tỉnh, nhìn thoáng qua, mắt thoáng chốc sáng ngời.
Hồ Khánh hét to:
- Là Lục trưởng lão!
- Lục trưởng lão?
Vô số người lần lượt quay đầu, trong mắt đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, Lục Ly chạy đến trong phút then chốt như vậy. Tuy rằng Lục Ly chỉ là một Nhị Kiếp đỉnh phong, dọc đường đi hắn mang đến quá nhiều vui sướng bất ngờ cùng ngoài ý muốn cho mọi người, Lục Ly đến khiến đám người đều nhìn thấy hy vọng.
- Tất cả tản ra!
Thần niệm của Lục Ly đã sớm quét lại đây, tùy tiện quét qua liền nắm rõ cục diện. Sự tình khẩn cấp, hắn cũng không có thời gian giải thích, trầm giọng quát, từng con Phong Ma Thú ra khỏi Thiên Ly Châu.
Hồ Khánh trông thấy một bầy Phong Ma Thú thì mắt sáng rỡ hét to:
- Tản ra!
Hồ Khánh mang theo mọi người đi khu vực bên trái, bọn họ vừa rời đi, sừng của hơn một trăm con Phong Ma Thú phát sáng, hơn một trăm cột sáng bắn ra.
Bùm!
Màn sáng màu đỏ rung lắc mạnh, không bị phá vỡ, nhưng rõ ràng không chống đỡ nổi, hơn một trăm con Phong Ma Thú đồng thời công kích có uy lực quá lớn.
- Lục Ly!
Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cùng nhìn lại, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Thương Viêm, Thương Long, Thương Cáp sắc mặt trắng bệch, đặc biệt là khi thấy hơn một trăm con Phong Ma Thú xếp hàng ngang bên cạnh Lục Ly.
- Rút lui!
Phải công nhận Thương Long là một nhân vật kiêu hùng co được dãn được, hắn cơ hồ không có do dự, trên người lấp lánh ánh sáng vàng, tốc độ bỗng tăng vọt. Thương Long lượn nhanh một vòng, thu một số người Thương gia vào, sau đó lấy ra miếng ngói đánh vào màn sáng.
- Còn muốn đi?
Doãn Thiên Phạn gầm lên, phát ra công kích cường đại, một con dị thú to lớn gầm rống lao ra khỏi cổ đồng, tấn công vào lưng Thương Long.
- Hây!
Thương Long trong tay xuất hiện một hạt châu, hạt châu lóe sáng nổ tung, sóng xung kích khủng bố lan tràn bốn phương tám hướng, chặn lại dị thú kia.
Nhưng Thương Long cũng khó chịu, thân thể bị nổ bay, chiến giáp toàn bộ vỡ vụn, lưng nát bét, rõ ràng có thể nhìn thấy xương cốt vỡ vụn.
- Phụt!
Thương Long phun ra búng máu, trong tay lại cầm hai hạt châu ném hướng nhóm Doãn Thiên Phạn đuổi theo đến. Người Thương Long rực cháy lửa, tốc độ thoáng chốc tăng vọt, rất nhanh biến mất ở phương xa.
Ầm ầm ầm!
Thương Long chỉ mang đi một số người, trên cơ bản là người của Thương gia, còn lại sáu, bảy mươi người tuy lập tức trốn đi bốn phương tám hướng, nhưng người bên Doãn gia sao có thể để bọn họ vừa ý?
Đám người Hồ Khánh như mãnh hổ xuống núi xông lên, từng nhóm người chết đi, để lại các xác chết.
Lục Ly không có công kích, cũng không có đuổi theo giết, Thương Long bộc phát ra tốc độ sánh bằng Tứ Kiếp hậu kỳ, dù là U Linh Vương cũng không đuổi theo kịp. Hơn nữa một mình hắn đuổi theo cũng không làm thịt được đông người như vậy.