Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- May mắn, may mắn!
Lục Ly nhìn quét toàn trường một cái, nhẹ gật đầu, tuy rằng Doãn gia đã chết mấy cường giả, ít nhất Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ không chết, nếu không thì sau khi ra ngoài, hắn không biết ăn nói sao với Thiên Tàn Lão Nhân.
Chiến đấu kết thúc, bên Doãn gia chết ba công tử hàng đầu, sức chiến đấu cùng thân phận địa vị đều là siêu cấp cao, hai người thuộc tộc khác, một người thuộc Doãn gia.
Bên Thương gia bị giết mười bảy người, thoạt nhìn thì bên Doãn gia lời hơn, nhưng mười bảy người chết đều là thực lực thấp, thân phận, địa vị cách biệt rất xa, cho nên tính ra bên Doãn gia lỗ to.
Vốn là kế hoạch vây giết ngược rất tốt, bởi vì Thương Viêm bố trí một trận văn, suýt chút khiến nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan té hố. Nếu không nhờ Lục Ly chạy tới kịp, người ở bên trong phỏng chừng toàn bộ đều sẽ bị giết.
Lục Ly không còn cách nào khác, hắn cách quá xa, U Linh Vương không tạm nghỉ một giây nào mới đuổi tới kịp lúc mấu chốt, nếu chậm thêm chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho nhóm Doãn Nhược Lan.
Hồ Khánh phái người đi tra xét xung quanh, xác định không có người của Thương gia, nhóm Thương Long đã trốn xa. Một đám người đều chìm đắm trong đau thương, đặc biệt là Doãn Nhược Lan nhớ lại công tử chết vì mình, không kiềm được ngấn lệ.
Trong lòng Lục Ly cũng có chút trầm trọng, bởi vì muốn hái thần dược ở đây chủ yếu là ý của hắn, nhưng liên lụy ba công tử đứng đầu, hắn tự nhiên cảm giác mình có tội.
- Lục trưởng lão, ngươi đi hái thần dược đi.
Doãn Thiên Phạn bị thương rất nặng, mặt không chút máu, trông thấy biểu cảm của Lục Ly thì truyền âm:
“Lục Ly, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, lúc trước muốn ở lại hái thần dược cũng là ý của ta. Lần sau nếu như có thể được đến một ít trọng bảo, chúng ta sẽ bồi thường cho bọn họ.”
“Tốt!”
Lục Ly gật đầu đi vào đầm lạnh, trong đầm đã không có quái thú loài cá, nhưng có một ít bạch tiểu thú trở về. Lục Ly nhanh chóng hái, tiêu phí hơn một canh giờ hái xong tất cả thần dược.
- Đi!
Đã thu lại tất cả di thể, cũng thu thập thần tài trên xác chết quái ngư. Lục Ly mang theo mọi người nhanh chóng rời đi, rất nhiều người đều bị thương cần tĩnh dưỡng, bên này dù sao là chiến trường, không quá an toàn.
Chạy nhanh mấy trăm vạn dặm, dọc đường gặp phải bạch tiểu thú đều bị Lục Ly xử lý, mấy canh giờ sau, bọn họ nghỉ lại trong một sơn cốc. Lục Ly chủ động đi canh gác xung quanh, cho nhóm Doãn Thiên Phạn dưỡng thương.
Tâm trạng của Doãn Nhược Lan luôn rất sa sút, Lục Ly không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể để nhóm Doãn Thiên Phạn từ từ khuyên. Ở trong sơn cốc tĩnh dưỡng nửa tháng, mọi người đều lành vết thương, chỉ có Doãn Nhược Lan tâm trạng còn chưa khôi phục.
Lục Ly đưa hết thần dược cho Doãn Thiên Phạn, để Doãn Thiên Phạn phân phối. Doãn Thiên Phạn chọn ra thần dược luyện thể đưa cho Lục Ly, sau đó đưa hết thần dược còn lại cho gia tộc của mấy người chết trận.
Mọi người tự nhiên không phản đối, thật ra bấy nhiêu bồi thường còn chưa đủ. Doãn Thiên Phạn cũng nói về sau nếu có thể kiếm được báu vật chắc chắn sẽ cho càng nhiều bồi thường.
Những người khác có lấy thần dược luyện thể cũng vô dụng, nên Lục Ly không từ chối. Hắn không nói gì thêm, chỉ âm thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ giết đám người Thương Long, báo thù cho người đã chết.
Mọi người tiếp tục tiến lên, bầu không khí im lặng hơn nhiều, không còn thoải mái náo nhiệt như lúc trước. Dọc đường tìm được rất nhiều thần dược, mọi người cũng không cười nổi.
Tiếp tục đi nửa tháng không gặp gỡ nhóm Thương Long nữa, cũng không phát hiện mãnh thú kỳ dị khác, thứ duy nhất trông thấy là bạch tiểu thú vô số kể.
“Lối ra ở đâu?”
Đây là câu hỏi mà mọi người mãi không nghĩ ra, bởi vì mọi người phát hiện bọn họ đã đi nhiều con đường lặp lại, có con đường đã đi qua, điều này chứng minh bên trong có một huyễn trận siêu mạnh khiến tất cả đi lòng vòng. Chẳng qua nơi này quá lớn, tất cả mọi người ban đầu đều không phát hiện ra.
Hái được khá nhiều thần dược, cộng lại các loại thần dược cỡ hơn ba nghìn gốc. Nhưng dù lấy được nhiều thần dược hơn nữa cũng vô nghĩa, các gia tộc không thiếu Thần Thạch, thần dược thì có thể bỏ ra Thần Thạch mua về. Bọn họ muốn siêu cấp báu vật, thần thuật nghịch thiên của chủ nhân Thất Âm Điện cấp bậc Thánh Hoàng viễn cổ.
Đi tiếp, về sau thu hoạch thần dược càng lúc càng ít, nhiều con đường đã từng đi, nên thần dược ít dần cũng dễ hiểu.
Lại đi nửa tháng, vẫn không gặp gỡ đám người Thương Long, rất có thể bọn họ ẩn nấp ở nơi ẩn khuất nào đó, hoặc là... đã tìm được lối ra, đi tầng tiếp theo.
Doãn Thiên Phạn không hiểu những thần văn này, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lục Ly và Lư Hải. Thật ra Lục Ly cũng không hiểu nhiều, đành đặt hy vọng vào Huyết Linh Nhi.
- Nếu nơi này có một siêu cấp đại mê trận thì...
Lư Hải ngẫm nghĩ nói:
- Muốn tìm được lối ra nhất định phải tìm được mắt trận, đại trận lớn như vậy thì chắc chắn không chỉ có một mắt trận. Việc này có chút phiền phức, không chừng chúng ta sẽ bị nhốt trong này mấy năm, mấy chục năm.
Lời của Lư Hải khiến đám người lòng nặng trĩu. Lục Ly thuật lại lời của Lư Hải cho Huyết Linh Nhi.
Huyết Linh Nhi truyền âm đồng ý nói:
“Đúng vậy, mắt trận ở đây không chỉ có một, hai cái, ta cảm giác đầm lạnh kia là một mắt trận. Nơi lúc trước ngươi thu thập mấy trăm gốc thần dược có thể cũng là mắt trận. Ta cần tra xét, suy tính nhiều lần, khi nào tìm được ba, năm mắt trận mới hy vọng tìm được đường đi ra ngoài.”
“Tiếp tục tiến lên đi, đi nhiều chút, quan sát nhiều vào!”
Lục Ly không có biện pháp nào khác, chỉ có thể khiến mọi người tiếp tục tiến lên, đồng thời hắn bắt đầu cẩn thận quan sát địa hình bốn phía, tìm chỗ khác nhau, tìm mắt trận khác.
Lại là nửa tháng sau, Lục Ly phát hiện một địa hình kỳ dị, đó là một khe núi. Trong khe núi có rất nhiều bạch tiểu thú, nơi này có nhiều dấu vết bị đào móc.
Rất rõ ràng, nơi này hẳn là có rất nhiều thần dược, bị đám người Thương Long khai quật, nơi này có thể là một mắt trận.