Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly còn phát hiện chỗ này có xác chết của một loài mãnh thú khác, tổng cộng hơn mười con, toàn bộ bị đánh chết.
“Hẳn là mắt trận!”
Huyết Linh Nhi truyền âm đến, nó nói:
“Giờ thì xem như tìm được ba mắt trận, nếu như có thể tìm thêm một, hai cái thì có thể tính ra phương hướng sinh môn.”
Sáu ngày sau, Lục Ly lại phát hiện một địa hình kỳ lạ, nơi này cũng không có thần dược, thậm chí không có một con bạch tiểu thú, chỉ có từng dãy núi trụi lủi, linh khí thiên địa đều đặc biệt mỏng manh.
“Nơi này cũng là một cái mắt trận!”
Huyết Linh Nhi ra ngoài tra xét một phen, rất chắc chắn truyền âm nói, nó bổ sung thêm:
“Có thể chỗ này là mắt trận trung tâm, nơi này không có linh khí thiên địa là bởi vì mắt trận thông hướng phía ngoài. Nhóm chủ nhân hãy chờ ở đây, để ta cẩn thận đi tra xét một phen.”
“Tốt!”
Lục Ly nhẹ gật đầu, khiến mọi người nghỉ ngơi tu luyện gần đó, hắn và Lư Hải đi dạo xung quanh.
Lư Hải càng xem càng cảm thấy huyền diệu, hắn gật đầu nói:
- Nơi này quả thực có vấn đề, nếu như có thể xem thấu nơi này không chừng có thể tìm được đường đi ra ngoài.
Lư Hải nói xong chắp tay vái Lục Ly, một mình đi dạo. Lục Ly đi mấy vòng, chợt động ý niệm, hắn bay lên giữa không trung, không lên quá cao, từ phía trên nhìn xuống núi lớn bên dưới.
- Ủa?
Lục Ly xem một lúc thì bất ngờ, bên dưới có mấy chục ngọn núi nhỏ, một số khe rãnh, khe núi, lưng núi. Hắn từ phía trên xem, dường như mơ hồ nhìn thấy một bức tranh rất huyền diệu.
Lục Ly từng trông thấy bức tranh này, là từng bức tranh thần kỳ mà huyền diệu cấu thành Đại Đạo Chi Ngân, núi sông bên dưới cho hắn cảm giác tương tự.
Đạo đồ!
Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, lập tức truyền âm nói:
“Huyết Linh Nhi, nơi này quả nhiên có vấn đề, chỉ cần có thể phá giải bức tranh này thì chúng ta chắc chắn có thể tìm được lối ra!”
Lục Ly chậm rãi bay trong núi nhỏ, xem rõ tất cả mọi thứ bên dưới, trong đầu dần hiện ra một bức tranh huyền diệu.
Lục Ly truyền bức tranh cho Huyết Linh Nhi, bản thân cũng tham ngộ, hắn còn vẽ ra cho Lư Hải, có thêm một người thì thêm một chút hy vọng.
Lư Hải nhận được bức tranh thoáng chốc vui vẻ như lấy được trọng bảo. Lư Hải cũng nhìn ra một vài thứ, nhưng không xem thấu như Lục Ly, rồi còn vẽ ra nữa.
Lư Hải không đi dạo, ngồi xếp bằng trên mặt đất tham ngộ bức tranh này. Lục Ly thì tiếp tục nhắm mắt bay từ từ, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm ứng mọi thứ bên dưới.
Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày...
Lục Ly luôn luôn nhắm mắt bay trong không trung, cảm giác giống như một tên ngốc. Lư Hải không có bất cứ thu hoạch, Huyết Linh Nhi cũng không có bất cứ truyền âm. nhóm Doãn Thiên Phạn thấy Lục Ly và Lư Hải luôn ở đây, biết bốn phía chắc chắn rất trọng yếu, bọn họ không di chuyển, ngồi xếp bằng tu luyện nghỉ ngơi.
Thời gian lại trôi qua nửa tháng, Lục Ly rốt cuộc mở mắt ra, hắn ra chiều đăm chiêu nhìn phía tây, hắn mơ hồ hiểu được bức tranh này, nhưng không quá chắc chắn.
“Huyết Linh Nhi!”
Hắn suy nghĩ một hồi truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói:
“Ta tính được lối ra ở phía tây, nằm trong khe núi đằng trước, cũng là trong mắt trận phía trước, ngươi thấy sao?”
“Có bảy phần khả năng.”
Huyết Linh Nhi truyền âm đáp:
“Ta cũng cảm giác có bảy phần khả năng nằm trong khe núi phía trước, ba phần khả năng nằm trong đầm lạnh. Nhưng hai bên đều không có bất cứ thần văn, ta tra xét rồi, không có lối ra.”
“Kỳ lạ là ở chỗ đó!”
Lục Ly nhẹ gật đầu nói:
“Ta cũng tra xét kỹ hai chỗ đó, không có bất cứ vấn đề gì. Mặc kệ, đi chỗ đó xem sao.”
Lục Ly quyết định, đi đến gần Lư Hải, hỏi:
- Lư công tử có phát hiện gì không?
Lư Hải giật mình tỉnh lại, cau mày, lắc đầu nói:
- Tranh này rất huyền diệu, ta chỉ có thể hiểu một phần, muốn tham ngộ thấu còn cần thời gian, ưm, Lục trưởng lão tham ngộ ra bức tranh này rồi?
- Không chắc lắm, nhưng đi thử xem.
Lục Ly vỗ vai Lư Hải, nói:
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước.
Lư Hải mắt sáng ngời, lập tức đi theo Lục Ly xuống núi, nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên dưới lục tục tỉnh lại, lập tức đứng lên. Lục Ly giải thích vài câu, mọi người lập tức đi theo Lục Ly lao nhanh qua.
Khoảng cách không quá xa, mất hai ngày trời nhóm Lục Ly vào khe núi. Khe núi này ban đầu có rất nhiều thần dược, nhưng bị đám người Thương Long ngắt lấy, còn có một ít dị thú cũng bị đánh chết.
Nơi đây không thiếu bạch tiểu thú, Lục Ly cho nhóm Doãn Thiên Phạn trú đóng xung quanh, hắn mang theo Huyết Linh Nhi đi trong sơn cốc tra xét.
Ở đây có mấy nghìn bạch tiểu thú, khi Lục Ly đến gần thì kinh động tất cả tiểu thú. Ban đầu Lục Ly không quan tâm, sau đó hơi phiền, hắn thả U Linh Vương ra để nó đánh chết hết bạch tiểu thú.
Bạch tiểu thú có thể phá vỡ phòng ngự của U Linh Vương, nhưng chỉ có thể cắn từ từ, chờ U Linh Vương bị thương nặng thì Lục Ly ném nó vào U Tuyền Thủy, U Linh Vương sẽ khỏe lại ngay.
U Linh Vương đánh chết tiểu thú quá nhanh, chọn con nào trúng con đó, qua hai nén hương thì bốn phía không có một con tiểu thú. Nhóm Doãn Thiên Phạn luôn luôn phái người tra xét bên này, thấy tiểu thú không còn nữa thì tụ tập lại đây.
Lục Ly không có để ý nhóm Doãn Thiên Phạn, nhắm mắt đi tới đi lui. Khe núi này rất u thâm, dài cỡ nghìn dặm, bên trong tối mờ không ánh sáng, đi vào bên trong sẽ cảm giác rất khó chịu.
Không có thần văn!
Lục Ly cùng Huyết Linh Nhi tra xét khe núi nhưng không tìm được bất cứ thần văn, Lục Ly có chút không nghĩ thông. Nhìn thoáng qua có thể xem trọn khe núi, nếu không có thần văn thì lối ra nằm ở đâu?
- Khe núi này có vấn đề?
Lư Hải đứng trên khe núi, thần niệm quét qua quét lại nhưng không phát hiện được gì. Đây là một khe núi hết sức bình thường, nhìn thoáng qua liền thấy hết.
Lục Ly tin tưởng suy đoán của bản thân, hắn nhắm mắt đi lung tung bên trong, đi qua đi lại. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, bất cứ nơi nào đều không có bỏ qua.
Vèo!
Huyết Linh Nhi tra xét bốn phía rất nhiều lần, xác định không có thần văn, cũng không có chỗ nào kỳ dị.