Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3247 - Chương 3234: Lưỡng Nghi Thần Cung Trận

Bất Diệt Long Đế Chương 3234: Lưỡng Nghi Thần Cung Trận

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyết Linh Nhi đi vào thân thể Lục Ly, tiếp tục tham ngộ bức tranh mà Lục Ly truyền cho nó.

- Lục trưởng lão đang làm gì?

Nhìn thấy Lục Ly như du hồn dã quỷ đi trong khe núi, người của Doãn gia đều có chút không hiểu ra sao, nếu bên dưới có thần văn thì còn dễ hiểu, có thể nói hắn đang phá giải thần văn.

Bên dưới chẳng có gì khác, giống hệt khe núi bình thường, Lục Ly cứ bay tới bay lui dưới đó, đang giả làm quỷ dọa người sao?

Một ngày, hai ngày, sáu ngày!

Lục Ly đi dạo bên dưới đột nhiên phát sáng, dao động không gian mỏng manh truyền đến đánh thức đám người Lư Hải.

Lục Ly bỗng mở mắt ra, trầm giọng quát:

- Lư Hải, chín vào mười tám về, Lưỡng Nghi Thần Cung Trận!

Oong!

Lục Ly vừa nói xong, sau đó biến mất dưới khe núi, dao động không gian bên dưới cũng biến mất. Trừ thiếu một Lục Ly ra không có gì khác.

- Cái này!

Người ngồi xếp bằng trên khe núi đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập bất ngờ, tựa như gặp quỷ.

Mắt Lư Hải lóe tia sáng kỳ lạ, kích động nói:

- Nơi này quả nhiên là lối ra, Lục trưởng lão tìm được lối ra!

- Đi!

Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, xông đến chỗ Lục Ly biến mất, nhưng hắn phát hiện đến vị trí Lục Ly từng đứng thì không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, hắn không bị truyền tống đi. Hắn vội vàng đi dạo xung quanh, kết quả dạo vài vòng vẫn không có gì khác lạ xảy ra.

Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lư Hải:

- Cái này...

Lư Hải trầm ngâm giây lát nói:

- Phạn ca đừng hoảng, trong này có một đại trận ẩn hình. Lục trưởng lão vừa rồi đã nói cho ta, để ta suy nghĩ đã.

Lư Hải nhắm mắt trầm ngâm qua một nén hương, mắt hắn mở ra, nhếch môi cười nói:

- Lục trưởng lão quả nhiên là kỳ tài, mọi người đi theo ta, tìm được lối ra.

Một đám người lập tức đi theo lao xuống khe núi.

Lư Hải vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Tất cả mọi người xếp thành hàng đi theo bước chân của ta. Nếu đi nhầm, các ngươi có lẽ vào không được, phải nhớ kỹ mỗi bước đi của ta, nếu thật sự đi nhầm thì đi lại theo ta.

Mọi người không dám sơ ý, dù sao Lư Hải vào rồi mà bọn họ đi nhầm có lẽ sẽ ở lại đây mãi mãi, cho nên một đám người gắt gao nhìn chằm chằm bước chân của Lư Hải. Lư Hải đi ở đằng trước, tuyến đường như rắn bò, không ngừng vòng về rồi lại vòng qua.

Đi một nén nhang sau, Lư Hải quay lại vị trí Lục Ly vừa đứng, tiếp đó không gian khuếch tán sóng gợn, hắn biến mất.

Doãn Thiên Phạn theo ở phía sau, một bước đều không sai, nối gót Lư Hải biến mất trong khe núi. Người theo sau luôn cẩn thận dè dặt, liên tiếp biến mất, bị truyền tống đi rồi.

- Lục Ly!

Doãn Nhược Lan đi vào liền phát hiện đến một sơn cốc, Lục Ly ngồi xếp bằng ở đằng trước. Trên mặt nàng lộ ra một chút nụ cười, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười.

Lục Ly cười gật đầu, theo sau có chút cay đắng nói:

- Nhóm Thương Long đã vào hết, hơn nữa vào lâu rồi, tất cả báu vật ở tầng này có lẽ bị bọn họ lấy đi hết.

- Lấy thì lấy, sợ gì?

Doãn Thiên Phạn trên mặt lộ ra sát ý, lạnh lùng nói:

- Bọn họ hiện tại chỉ có khoảng ba mươi người, chúng ta nhiều gấp đôi bọn họ. Chỉ cần xử lý bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta.

Nơi này không phải sơn cốc bình thường, ba mặt vách đá đều có dung nham chảy xuống, cả sơn cốc nhiệt độ đều rất cao. Nơi này chỉ có một lối ra, rất rõ ràng khu vực khác đều không thể đi, chỉ có thể đi hướng lối ra.

Sau khi đi vào, Lục Ly không làm gì, lập tức khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét. Lư Hải vào đây cũng bắt đầu tra xét, Doãn Thiên Phạn còn phái một người đi dạo trong sơn cốc.

Sơn cốc rất lớn, bên trong trừ nham thạch nóng cháy ra không có gì khác. Huyết Linh Nhi tra xét giây lát, phát hiện trên các vách đá có thần văn, lối ra là nơi an toàn nhất.

“Dò đường dọc lối ra!”

Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi đi trước dò đường, tránh cho đám người Thương Long mai phục ở phía trước. Lúc trước Thương Viêm bố trí một thần văn chặn đứng công kích của nhóm Hồ Khánh khoảng nửa nén hương. Nghe nói đó là Thương Viêm tùy ý bố trí, có thể thấy tạo nghệ thần văn của Thương Viêm cực kỳ mạnh.

Người của Thương gia vào nhanh hơn bọn họ, còn đi vào lâu như vậy, nếu không phải đánh bậy đánh bạ tiến vào thì là vì tạo nghệ thần văn của Thương Viêm sâu không lường được.

Một đám người không có dừng lại, nhanh chóng ra cốc. Doãn Thiên Phạn phái ra hai võ giả tinh thông thuật tiềm ẩn đi trước dò đường, những người khác thì kết trận mà đi.

Rất mau rời khỏi sơn cốc, bên ngoài địa hình không nằm ngoài dự đoán, là từng mảnh đất đỏ rực, có vô số sông dung nham ngăn cách đất đai thành từng mảnh. Trên sông dung nham bốc hơi nóng cuồn cuộn và khói mờ, khắp nơi đều là sông, đếm không rõ, đưa mắt nhìn giống như là một tấm lưới chi chít bao bọc đất đai.

- Cẩn thận chút!

Lục Ly cau chân mày, ra tiếng nói:

- Những dung nham này không phải dung nham bình thường, nhiệt độ rất cao, nếu rơi vào sông dung nham, với lực phòng ngự của ta phỏng chừng không chịu nổi.

- Khủng bố vậy sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết độ cứng cơ thể của Lục Ly, bạch tiểu thú còn không xé rách được, dung nham này khủng bố như thế sao?

Thật ra Lục Ly có trực giác, trực giác đúc ra từ thường xuyên trải qua nguy cơ sống chết. Lục Ly cảm giác những dung nham này rất đáng sợ, nếu rơi xuống, võ giả bình thường chết chắc.

Lục Ly dặn mọi người đừng nhúc nhích, hắn kêu Huyết Linh Nhi đi tra xét, chính mình cũng xem xét bốn phía, Lư Hải cũng thăm dò. Thật ra không cần Lục Ly nói nhiều, đám người đều có thể cảm giác được nguy hiểm, những sông dung nham ở phía trước giống như những con cự thú ẩn nấp, nếu mạo muội tới gần có thể sẽ có nguy hiểm.

Sau nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi truyền âm:

“Chủ nhân, nơi này không thể bay, trong sông dung nham có thần văn, nếu bay lên thì dung nham sẽ chủ động công kích. Không thể đến gần sông dung nham, cho nên tốt nhất là âm thầm chọn đường mà đi.”

Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm giác được, bởi vì vừa rồi hắn thử bay, sông dung nham xung quanh liền đung đưa, nếu bay lên cao, chắc chắn sẽ lôi kéo vô số dung nham công kích.

Bình Luận (0)
Comment