Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lư Hải vẫn đang thăm dò, hắn nhìn thấy Lục Ly ngừng lại, hỏi thăm:
- Lục trưởng lão tra xét ra cái gì rồi sao? Ta cảm giác nơi này không đơn giản.
Lục Ly giải thích rằng:
- Ừ, nơi này không thể bay, không thể tới gần sông dung nham, nơi khác hẳn là an toàn.
Lư Hải ra chiều đăm chiêu cảm khái nói:
- Tạo nghệ thần văn của Lục trưởng lão vượt xa ta, ta chỉ cảm giác rất nguy hiểm, nhưng không ngờ không thể bay.
Thấy vẻ mặt thành kính của Lư Hải, Lục Ly cười cười, trong mắt Lư Hải có lẽ chính mình là Thần Văn Tông Sư?
Lục Ly phất tay nói vài câu với nhóm Doãn Thiên Phạn, mang theo một đám người tiến lên.
Huyết Linh Nhi mở đường, mọi người đi men theo sông dung nham, dọc đường đi theo chỉ thị của Lục Ly cách sông dung nham cỡ mười trượng. Có người thử tới gần sông dung nham một chút, dung nham trong sông chợt dâng cao, sợ tới mức người kia lập tức lùi về.
Một đám người chậm rãi tiến lên, đi khoảng nghìn dặm, chỉ cần không đến gần sông dung nham thì an toàn, không có gặp phải bất cứ nguy hiểm.
Cứ như thế, mọi người một đường tiến lên, luôn luôn gió êm sóng lặng, nơi này dường như rộng đến vô biên vô hạn. Đưa mắt nhìn đều chỉ có một cảnh sắc, trừ đất đai đá màu đỏ nâu ra thì là sông dung nham.
- Grào!
Đi hơn nửa canh giờ, trong một sông dung nham đột nhiên dâng trào, tiếp đó một con cự thú gầm rống mà ra, hơi thở hung hăng nóng cháy khuếch tán ra, khiến một vài người cảm giác nghẹt thở.
- Hây!
Doãn Thiên Phạn phản ứng rất nhanh, nháy mắt vọt tới, cổ đồng ném mạnh ra, cự thú mới lao ra khỏi sông dung nham đã bị đập rớt xuống, bị vỡ đầu.
- Grào!
Cự thú lại lần nữa vọt ra, lần này đám người thấy rõ ràng, đó là một sinh vật hình cá, đầu siêu to, khúc mình nhỏ dần, toàn thân vảy màu đỏ, trong cái miệng rộng chi chít răng nanh sắc bén.
- Chết!
Doãn Thiên Phạn bay đi, Lục Ly thấy Doãn Thiên Phạn bay hơi cao lập tức trầm giọng quát:
- Thiên Phạn, đừng bay cao quá, đừng đến quá gần sông dung nham!
Rào rào!
Khi Lục Ly nhắc nhở thì đã muộn, bên kia dung nham dâng lên, như những con rồng lửa ập đến, tốc độ cực nhanh, Doãn Thiên Phạn không kịp rút lui.
- Lùi!
Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, mang theo mọi người lui về phía sau, nếu không thì sẽ bị dung nham bao trùm vào. Hắn tin tưởng với thực lực của Doãn Thiên Phạn không khó an toàn rút lui, ít nhất không chết được.
Bùm!
Doãn Thiên Phạn lại lần nữa sử dụng cổ đồng đánh một kích, cự thú hoàn toàn bị đánh giết, bản thân hắn cũng bị dung nham bao trùm vào. Hắn dốc hết sức thúc đẩy cổ đồng phát sáng lấp lánh, thần văn trên chiến giáp của hắn đều sáng lên.
Vèo!
Doãn Thiên Phạn lùi nhanh về, dù vậy, khi hắn trở lại thì nhiều chỗ trên chiến giáp bị hòa tan, vài chỗ trên người bốc khói.
- Ôi chao!
Doãn Thiên Phạn nhìn dung nham lùi về, hút mấy ngụm khí lạnh, Doãn Thành Duệ lập tức chữa thương cho Doãn Thiên Phạn.
Doãn Nhược Lan nói:
- Vừa rồi Lục Ly đã dặn đừng bay lên giữa không trung, cũng đừng đến gần sông dung nham, sao ngươi không nghe lời?
Doãn Thiên Phạn có chút lúng túng cười cười, Lục Ly mỉm cười nói:
- Không sao, vừa lúc thử uy lực của dung nham, Thiên Phạn phản ứng rất nhanh. Nhưng chiến giáp xem như bị hỏng, còn bộ nào khác không?
- Còn!
Doãn Thiên Phạn cười chua xót, chữa thương một lát sau thay chiến giáp mới, giống hệt như bộ cũ. Doãn gia giàu thật, loại chiến giáp đứng đầu như vậy mà ban cho hai món.
- Đi tiếp đi.
Chờ Doãn Thiên Phạn chữa thương giây lát, mọi người tiếp tục tiến lên, vừa rồi xuất hiện một loại mãnh thú, nhưng thực lực không tính quá mạnh, đám người có thể ứng phó, cho nên đều yên lòng. Dung nham rất khủng bố, chỉ cần không đi gần sông dung nham, không bay lên giữa không trung, vậy thì không có nguy hiểm.
Ba canh giờ sau, mọi người đứng trên mảnh đất màu nâu đỏ, tập thể mờ mịt, bởi vì phía trước không có đường. Hai con sông dung nham lớn giao nhau ở phía trước, muốn đi qua thì trừ phi bay qua sông.
- Có một bộ hài cốt!
Hồ Khánh mang người ở đằng trước tra xét, hắn đột nhiên chỉ hướng sông dung nham giật mình kêu lên, mọi người thần niệm quét qua.
Lục Ly quan sát giây lát nói:
- Chắc là người của Thương gia, thời gian chết chưa quá lâu, khoảng nửa tháng.
Những người khác cũng tra xét được, nhưng mọi người càng hoang mang hơn.
Người của Thương gia cũng đi tới đây? Rồi qua bên kia sông như thế nào? Nếu bọn họ không qua sông thì hẳn là quay về đường cũ tìm con đường khác. Vấn đề là nhóm Lục Ly một đường đi đến, không chạm mặt người của Thương gia.
Lục Ly trầm tư vài canh giờ, không có bất cứ biện pháp. Lư Hải cũng bó tay, Huyết Linh Nhi vẫn luôn không có truyền âm, hẳn là rất khó phá giải.
Doãn Thiên Phạn phái người đi tìm dọc theo đường cũ, xem thử có lối ra khác hay không. Người kia chạy nhanh đi, mấy canh giờ sau trở về, báo một việc khiến đám người lòng chùng xuống.
Bọn họ bị hai con sông dung nham bao vây, đi theo phương hướng nào đều phải qua sông. Trừ phi quay lại sơn cốc, rồi từ vách đá vượt qua.
Trên vách đá sơn cốc đều là thần văn, rõ ràng không đi được. Như vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp vượt sông dung nham, người của Thương gia chắc qua sông rồi, nếu đối phương qua được thì không có lý do gì bọn họ không thể.
- Ta đi thử!
Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, đám người Lục Ly lập tức ngăn trở. Doãn Thiên Phạn chỉ có một bộ chiến giáp, nếu hành động lỗ mãng, về sau không có chiến giáp, lực phòng ngự sẽ giảm đi.
- Không cần lo lắng!
Doãn Thiên Phạn giải thích:
- Cổ đồng này còn có một loại thần thông đặc biệt, có thể thả ra một màn sáng, ta thử xem màn sáng có thể chặn lại dung nham không. Nếu như có thể chịu đựng được thì ta sẽ mang các ngươi qua, ta nghĩ nhóm Thương Long cũng qua bằng cách này.
Lục Ly nhẹ gật đầu:
- Tốt!
Doãn Thiên Phạn chậm rãi đến gần bờ sông, cổ đồng trong tay phát ra từng dải sáng. Chờ khi đến gần bờ sông, nước sông dâng trào, tiếp đó từng đợt dung nham hóa thành những con rồng lửa bay tới.
- Hây!
Doãn Thiên Phạn đột nhiên thúc đẩy cổ đồng, tiếp đó dải sáng chói mắt, đan vào nhau hình thành màn sáng bao trùm Doãn Thiên Phạn.