Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Lục Ly nín thở nhìn chằm chằm Doãn Thiên Phạn, dung nham lăn xuống, mắt đám người Lục Ly sáng rực. Bởi vì màn sáng của cổ đồng chặn đứng dung nham, Doãn Thiên Phạn ở bên trong không có nhận được bất cứ thương tổn gì.
- Ha ha ha, quả nhiên như thế!
Doãn Thiên Phạn bay về, cười to bảo:
- Chắc chắn Thương Long cũng dựa vào mảnh nhỏ thánh binh vượt qua, ta có thể mang từng nhóm các ngươi bay qua.
Lục Ly liếc qua Doãn Nhược Lan, nàng lắc đầu, nói:
- Mảnh nhỏ thánh binh của ta không được, không thể thả ra màn sáng như vậy.
- Ta đi thử lại!
Doãn Thiên Phạn lại vọt tới, lần này hắn tác động dung nham chống cự mấy chục giây, thế này mới rất chắc chắn bay về nói:
- Không sao, ta có thể mang các ngươi, ta bay qua trước xem sao!
Sông dung nham chỉ rộng cỡ nghìn trượng, nếu như có thể chịu đựng được thì lướt qua trong một giây, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.
- Cẩn thận một chút!
Lục Ly dặn dò, thả U Linh Vương ra, nếu tình huống không đúng, chỉ có thể dựa vào U Linh Vương đi cứu Doãn Thiên Phạn.
Nhóm Doãn Nhược Lan căng thẳng, tùy thời chuẩn bị cứu viện, Doãn Thiên Phạn thúc đẩy cổ đồng lao nhanh đi, đến cạnh sông thì tốc độ thoáng chốc tăng vọt, phóng qua bờ đối diện.
Vèo!
Doãn Thiên Phạn lắc người đến bên kia, theo sau lắc người trở về. Cả đám người như trút được gánh nặng, chuyện kế tiếp dễ xử hơn, Doãn Thiên Phạn mỗi lần mang một người, dễ dàng vượt sông, mọi người thành công thoát khốn.
- Đi!
Cho tới nay đều là dựa vào Lục Ly, giờ phút này chính mình rốt cuộc phát huy tác dụng, Doãn Thiên Phạn cực kỳ hưng phấn. Niềm kiêu hãnh và tự tin ban đầu của Doãn Thiên Phạn bị Lục Ly nghiền nát, hiện tại rốt cuộc tìm về một ít tự tin.
Mọi người tiếp tục tiến lên, nửa canh giờ sau trong sông xuất hiện mấy con mãnh thú, đều là dạng cá, bị Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức dễ dàng trấn áp.
Tiến lên nửa ngày, phía trước lại xuất hiện đường cùng, lại là hai dòng sông dung nham giao nhau. Lần này vẫn dựa vào mảnh nhỏ thánh binh của Doãn Thiên Phạn đưa qua sông, dễ dàng vượt sông dung nham.
Năm canh giờ sau, mọi người phát hiện một loài mãnh thú khác trong sông dung nham, là sinh vật giống như rắn, trên đầu có sừng, lưng có gai. Loài mãnh thú này khá nhiều, nhưng sức tấn công không phải đặc biệt cường, mọi người toàn bộ ra tay, dễ dàng đánh chết bầy rắn nhỏ.
Ở trên đường bọn họ còn phát hiện một ít thần dược, đều mọc cạnh bờ sông dung nham, chỉ có Doãn Thiên Phạn mới hái được loại thần dược này, những người khác không dám tới gần.
Cứ như thế tiến lên năm ngày, đám người đều không biết đã đi bao xa, đánh chết không ít mãnh thú, cũng góp nhặt hơn một trăm gốc thần dược. Trong đó có một ít thần dược luyện thể, Doãn Thiên Phạn đều cho Lục Ly.
Dọc đường đi mọi người không còn phát hiện dấu vết đám người Thương Long để lại, hẳn là không đi cùng đường với bọn họ, chứ không thì thần dược mọc ven đường đã bị lấy đi rồi.
Tiến lên năm ngày, tốc độ không nhanh cũng không chậm, không biết đã đi bao xa, cảnh vật ở đây vẫn không thay đổi, nham thạch bùn đất màu nâu đỏ, các con sông dung nham.
Lục Ly luôn quan sát tình huống bốn phía, bao gồm vị trí từng con sông dung nham đều bị hắn ghi lại tỉ mỉ, đợi sau đó không tìm được lối ra thì có thể căn cứ quy luật phân bố những con sông dung nham phá giải mê trận.
Lại lần nữa tiến lên năm ngày, dọc đường vẫn là trừ gặp phải mãnh thú thì thu thập thần dược. Lục Ly suy nghĩ mấy ngày, đưa ra một kiến nghị, dọc đường đi tìm sông dung nham lớn nhất, đi dọc theo sông dung nham đó lên trên thử tìm đầu nguồn.
Lục Ly suy đoán, lối ra hẳn là ở đầu nguồn, men theo thượng du chắc chắn sẽ tìm được đầu nguồn. Nhóm Doãn Thiên Phạn tự nhiên nghe theo kiến nghị của Lục Ly, dù sao đi đâu đều như nhau.
Mọi người đi dọc theo sông dung nham lớn nhất, luôn phát hiện thần dược mọc ven sông, cũng có lúc gặp mãnh thú, nhưng mãnh thú ở đây không quá mạnh, đám người đều có thể diệt sát cùng trấn áp.
Càng đi lên thượng du thì sông càng mở rộng, rõ ràng những dung nham này tràn ra từ cùng một nơi. Đám người đều hưng phấn lên, xem tình huống hẳn là có thể tìm được đầu nguồn dung nham, lối ra rất có thể nằm ở đầu nguồn.
Bốn ngày sau.
Mọi người tìm được đầu nguồn, phát hiện là biển dung nham, còn trông thấy một ngọn núi lửa lớn. Trong núi lửa liên tục trào ra dung nham, khói đen cuồn cuộn, cách mấy nghìn dặm đã cảm giác nóng cháy và mùi lưu huỳnh.
- Có dấu vết đánh nhau, trên biển dung nham có hài cốt mãnh thú, một ít thần dược bị hái đi!
Hồ Khánh ở phía trước tra xét, bay nhanh về báo:
- Nơi này hẳn là lối ra, người của Thương gia đã trước tiên đi vào, ta mơ hồ thấy miệng núi lửa có dấu vết đánh nhau, lối ra rất có thể ở trong miệng núi lửa.
- Miệng núi lửa?
Một đám người thay đổi sắc mặt, miệng núi lửa liên tục phun dung nham, chẳng lẽ phải vào trong miệng núi lửa? Nếu lối ra không ở bên trong, cổ đồng không chịu nổi thì chẳng phải là vùi thây biển lửa?
- Ta đi tra xét thử!
Doãn Thiên Phạn tự gánh trách nhiệm bay lên, lượn một vòng trên biển, kết quả lập tức lôi kéo mấy chục con mãnh thú to lớn và rắn nhỏ nhiều vô số kể.
Doãn Nhược Lan ra lệnh:
- Tất cả công kích, đánh chết đám mãnh thú này trước đã!
Đám người bắt đầu công kích, mãnh thú trong biển không bị giết hết thì dù biết lối ra ở đâu cũng không vào được.
Ầm ầm ầm!
Đám người tự thả ra thần thông, lấy ra báu vật đánh chết từng đám mãnh thú, rất nhanh trên biển nổi đầy xác mãnh thú.
Dọn dẹp hơn hai canh giờ, mãnh thú trong khu vực biển mấy nghìn dặm đều bị hấp dẫn lại đây, toàn bộ bị đánh chết. Doãn Thiên Phạn nghỉ ngơi nửa canh giờ, quyết định đi miệng núi lửa tra xét, tìm lối ra.
Doãn Thiên Phạn đi vào miệng núi lửa, một đám người trái tim treo cao, sợ hắn chết ở bên trong. Nếu Doãn Thiên Phạn chết thì bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt chết ở đây, bởi vì bọn họ không có cổ đồng.
Doãn Thiên Phạn đi vào khoảng nửa nén hương, khi hắn đi ra, mọi người đều như trút được gánh nặng.
Doãn Thiên Phạn vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tìm được lối ra, quả thực ở dưới núi lửa!