Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Doãn Thiên Phạn đi vào miệng núi lửa, một đám người trái tim treo cao, sợ hắn chết ở bên trong. Nếu Doãn Thiên Phạn chết thì bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt chết ở đây, bởi vì bọn họ không có cổ đồng.
Doãn Thiên Phạn đi vào khoảng nửa nén hương, khi hắn đi ra, mọi người đều như trút được gánh nặng.
Doãn Thiên Phạn vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tìm được lối ra, quả thực ở dưới núi lửa!
Đã tìm được lối ra, nhưng Doãn Thiên Phạn không lập tức mang người đi vào, bởi vì hắn một lần chỉ có thể mang một người đi vào. Ở đây ai cũng không dám đi vào Thần Khí không gian, bởi vì không ai biết Thần Khí không gian có thể dùng trong tầng tiếp theo hay không, nếu không thể dùng thì chỉ có thể dựa vào một mình Doãn Thiên Phạn.
Doãn Thiên Phạn mà chết là cả đám chết luôn.
Đi vào không phải việc khó, chỉ cần mang người đi tới lối ra là lập tức truyền tống đi, tiếp đó Doãn Thiên Phạn trở về tiếp tục mang người đi vào. Vấn đề ở chỗ người của Thương gia đã đi vào, nếu bọn họ chờ sẵn ở bên trong, người nào đi vào là chết người đó.
Đó cũng là nguyên nhân không ai dám đi vào Thần Khí không gian, lỡ như vào trong đó không thể dùng Thần Khí không gian thì mọi người phải chết.
Người của Thương gia đi vào trước tự nhiên biết nơi này không thể nào nhiều người vào cùng một lúc, cho nên chỉ cần bọn họ canh giữ ngay lối ra thì người nào vào là chết người đó.
Chắc chắn phải vào, nhưng cần xem ai đi vào trước. Nếu bên trong có người vây giết thì người đi vào ít nhất chống cự vài giây.
Doãn Nhược Lan ưỡn ngực giành trước:
- Ta đi vào trước!
Đám công tử không chịu.
Doãn Thành Duệ nói:
- Lan tỷ, ta đi vào trước cho, tỷ đi vào thứ hai.
- Làm sao có thể khiến Lan tiểu thư đi vào trước? Để ta!
- Ta đi, lỡ như bên trong có thần văn, các ngươi đi vào rất nguy hiểm!
Đám người giành nhau phát ngôn, Lư Hải cũng lên tiếng. Vốn nếu Doãn Thiên Phạn không mang người thì hắn sẽ vào trước nhất, dù sao sức chiến đấu của hắn mạnh nhất.
Doãn Thiên Phạn xua tay nói:
- Thôi để ta đi trước, Lan muội, chúng ta trao đổi một mảnh nhỏ thánh binh, muội mang người vào, ta vào đầu tiên sẽ an toàn hơn.
Doãn Thiên Phạn nói như vậy, những người khác phản đối. Doãn Nhược Lan cũng biết sức chiến đấu của nàng hơi yếu hơn Doãn Thiên Phạn.
- Được rồi, đừng giành!
Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ta đi vào đầu tiên, Thiên Phạn vào thứ hai, Thành Duệ thứ ba, những người khác vào tiếp theo.
Doãn Thiên Phạn vội vàng từ chối:
- Làm vậy không được!
Lục Ly bá đạo phất tay nói:
- Ta hiểu thần văn, ta có hơn một trăm con chiến thú, nếu Thần Khí không gian có thể dùng thì ta đi vào có thể so sánh với thiên quân vạn mã.
- Cái này...
Lục Ly đã nói như vậy, Doãn Thiên Phạn khó mà cãi lại. Hơn một trăm con chiến thú của Lục Ly quả thực có thể so sánh thiên quân vạn mã, hắn còn hiểu thần văn, đi vào chống đỡ giây lát hẳn là không có vấn đề.
- Được!
Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi, cởi chiến giáp ra đưa cho Lục Ly nói:
- Ngươi luyện hóa chiến giáp này đi, nó có lực phòng ngự rất mạnh.
- Không cần!
- Phòng ngự của ta ngang ngửa chiến giáp của ngươi, thậm chí càng mạnh, có mặc hay không đều như nhau thôi.
Mọi người nhớ lại mấy vạn con bạch tiểu thú không thể phá vỡ phòng ngự của Lục Ly, nhẹ gật đầu công nhận. Vào thời khắc này mọi người nhìn Lục Ly với cặp mắt khác, bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện Nhị Kiếp đỉnh phong này dường như biến thành người có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm, nếu hắn có mảnh nhỏ thánh binh thì có lẽ Doãn Thiên Phạn cũng không đánh lại hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, nếu Lục Ly thật sự đánh nhau với Doãn Thiên Phạn thì chưa biết lộc về tay ai, rất có thể Doãn Thiên Phạn một chiêu giây giết Lục Ly.
Bàn bạc xong, chuyện tiếp theo dễ tính, Doãn Nhược Lan cùng Doãn Thiên Phạn trao đổi mảnh nhỏ thánh binh, giải trừ liên kết tinh thần rồi bắt đầu luyện hóa.
Lục Ly thì nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị lát nữa đi vào. Trong đầu hắn lặp đi lặp lại thôi diễn, phỏng đoán các loại trạng huống có thể xảy ra và phương pháp ứng đối.
Ba ngày sau, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan luyện hóa thành công. Doãn Nhược Lan bắt đầu đi dạo một vòng trong biển, lại lôi kéo một ít mãnh thú lại đây, tru sát tất cả chúng nó, sau đó Doãn Nhược Lan đi vào miệng núi lửa.
Giây lát sau Doãn Nhược Lan bay ra, nhưng nàng bay một vòng trên biển rồi lại bay vào, qua vài giây thì bay ra.
Doãn Nhược Lan gật đầu, nói:
- Được rồi!
Lục Ly đứng lên nói:
- Đi thôi!
Lục Ly và Doãn Nhược Lan bay lên, Doãn Nhược Lan một tay bắt lấy vai của Lục Ly, tay kia vận dụng cổ đồng. Khi đến gần Doãn Nhược Lan, Lục Ly ngửi được mùi thơm.
Một ít công tử nhìn thấy Doãn Nhược Lan bắt lấy Lục Ly, mắt đều nóng rực lên, bởi vì lát nữa Doãn Nhược Lan cũng sẽ mang bọn họ đi vào, bọn họ cũng sẽ được vinh hạnh cùng nàng.
Vèo!
Ban đầu Doãn Nhược Lan không dám quá nhanh, bay từ từ, hai người đi vào miệng núi lửa. Miệng núi lửa tràn ngập dung nham, hai người dựa vào màn sáng của cổ đồng dạt mở dung nham, đi vào trong.
Một hơi bay xuống đáy núi lửa, nơi này quả nhiên có một cửa hang nhỏ, mặt trên có thần văn lấp lánh dạt mở dung nham, chắc chắn là lối ra.
Doãn Nhược Lan sâu thẳm nhìn Lục Ly, dặn dò:
- Cẩn thận, phải hết sức cẩn thận!
Lục Ly cười khẽ nói:
- Yên tâm đi, Lục Ly này mạng mèo, có chín cái mạng, không chết được.
Doãn Nhược Lan đưa Lục Ly vào màn sáng thần văn, Lục Ly phất tay, xông vào. Doãn Nhược Lan lập tức lui ra ngoài, đưa Doãn Thiên Phạn vào. Tốc độ của Doãn Nhược Lan nhanh đến tột độ, nàng mang người vào càng nhanh thì người đi trước càng an toàn.
Oong!
Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện đi tới một đại điện đen ngòm, trong đại điện đen thui không chút ánh sáng.
“Có người!”
Lục Ly vừa đi vào liền cảm giác nguy cơ, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng được gần đó có hơi thở của con người, không quá nhiều, chỉ có năm, sáu người.
Oong!
Hắn không có bất cứ do dự, lập tức thả ra vô số Phong Ma Thú, để chúng nó vây quanh mình.