Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cảnh vật đẹp như vậy, thần miếu thần thánh như thế, bố trí tỉ mỉ đến vậy, nơi này rất có thể là chỗ ở của chủ nhân Thất Âm Điện, vậy thì có xác suất cao có trọng bảo.
- Đi!
Tuy không thấy một bóng người nào ở bên trong, nhưng nhóm Doãn Thiên Phạn bất chấp, lập tức lao ra hành lang, đi vào bên trong. Vừa đi vào, thần niệm của mọi người lập tức tra xét khắp nơi, tìm tung tích của nhóm Thương Cáp.
Bên trong im ắng, không nhìn đến bất cứ bóng người nào, yên lặng giống như một mảnh đất chết.
Doãn Thiên Phạn phất tay, mọi người tản ra tra xét khắp nơi, rất nhanh nhận được báo cáo, nơi này trừ lối vào thì không có lối ra khác, bốn phía là vách vực, đều có thần văn.
Đám người đều vây quanh bên ngoài tòa thần miếu và thành bảo bốn phía, nhóm Doãn Thiên Phạn, Lục Ly đứng ngoài thần miếu. Tòa thần miếu này cũng đen như mực, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa chim cá sâu. Tòa thần miếu rộng cỡ nghìn trượng, khiến nhóm Lục Ly giật mình là... thần miếu không có cửa.
Phương xa vọng lại tiếng kêu lên:
- Bốn tòa thành bảo cũng không có cửa!
Đám người ngệch mặt ra, không có cửa thì sao đi vào? Nhóm Thương Long, Thương Cáp đi đâu? Tại sao không thấy một người nào?
Mặt khác còn một điều nữa...
Bọn họ làm cách nào truyền tống ra Thất Âm Điện? Nếu không thể đi vào thần miếu và thành bảo bốn phía, bên trong không có lối ra thì bọn họ rất có thể vĩnh viễn nhốt chết trong Thất Âm Điện.
- Lối ra hẳn là ở trong bốn tòa thành bảo hoặc là thần miếu.
Lục Ly quan sát giây lát, trong lòng có chút phán đoán, đám người Thương Long chắc chắn đi vào một trong những nơi này, bây giờ phải tìm cách vào.
Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét, bản thân hắn đi dạo xung quanh, quan sát những thành bảo. Trên thành bảo cũng có một ít hoa chim sâu cá, một vài ký hiệu kỳ lạ, Lục Ly thấy hơi quen mắt.
“Âm phù!”
Giây lát sau, Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, những ký hiệu kỳ dị này là âm phù! Chỗ này tên Thất Âm Điện, rõ ràng âm phù có tác dụng đặc biệt.
“Chẳng lẽ là chìa khóa mở ra thành bảo?”
Lục Ly nhướng mày, cẩn thận dạo quanh thành bảo mấy vòng, theo sau hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, trong đầu hiện ra những âm phù kỳ dị.
- Lục Ly có phát hiện!
Nhóm Doãn Thiên Phạn đến gần, trông thấy Lục Ly đưa mặt hướng một tòa thành bảo, bọn họ xúm lại quan sát thành bảo kia. Nhưng bọn họ không nhìn ra cái gì, cho dù nhìn thấy những âm phù cũng không suy nghĩ nhiều.
Qua nửa canh giờ, Lục Ly mở mắt ra:
- Ai có cầm cổ?
Doãn Nhược Lan sửng sốt, sau đó lấy ra một cây cầm cổ đưa qua. Lục Ly nhận lấy, đặt dưới đất, thử âm thanh, sau đó bắt đầu đàn.
Hắn đàn hơi gập ghềnh, nghe rất thê lương, khiến lòng người sầu bi, mọi người dần chìm đắm vào, trong đầu hiện ra một bức tranh.
Hoàng hôn cát vàng, thành trì biến thành phế tích, vô số xác chết, cả thành máu tươi, còn có vô số chủng tộc kỳ dị, quan trọng nhất là trong một trang viên rách nát, một thiếu nữ đang đau thương đánh đàn, trước mặt nàng đặt một xác chết cường đại.
Hình ảnh rất kỳ dị, đột nhiên xuất hiện trong đầu mọi người, mỗi người đều giống nhau, cảm giác như trông thấy tận mắt cảnh này.
Oong!
Thành bảo phía trước Lục Ly đột nhiên thần văn ánh sáng lấp lánh, tiếp đó xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen, cho tới giờ khắc này mọi người mới bị bừng tỉnh, cả đám người vẻ mặt mừng như điên.
Cánh cửa kho báu bị mở ra dễ vậy sao?
Cánh cửa kho báu không phải rất dễ dàng bị mở ra, mà là bởi vì Lục Ly phá giải những âm phù đó. Cũng là nhờ tham ngộ pháp tắc Thần Âm trong Thần Âm Thủy.
Tuy đến bây giờ Lục Ly chưa đại thành pháp tắc Thần Âm, nhưng cho hắn đặt một ít nền móng. Cộng thêm kinh nghiệm với thần văn, mới khiến hắn phá giải dễ dàng. Thần văn và pháp tắc Thần Âm, không thể thiếu một thứ, đổi lại người bình thường có thể dễ dàng phá giải sao?
Cánh cửa kho báu mở ra, nhưng Lục Ly không có đứng lên, hắn nhìn thấy mọi người nóng lòng muốn thử, hắn phất tay nói:
- Các ngươi đi vào tra xét một lần đi, ta cảm giác... bên trong không có báu vật, hẳn là đã bị lấy đi.
Lục Ly không muốn đi vào, Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi mang người đi vào, Doãn Nhược Lan ngẫm nghĩ, cũng vào theo. Lục Ly đứng lên, đi dạo thành bảo bên cạnh.
Lục Ly không biết bên trong có báu vật hay không, nhưng hắn có một loại trực giác, cửa này hẳn là đã bị mở ra. Nếu bị mở rồi thì chắc chắn đồ vật bên trong bị lấy sạch.
Lục Ly bước tới bên ngoài tòa thành bảo thứ hai, dạo một vòng rồi ngồi khoanh chân, phá giải âm phù ở đây. Chỗ này cũng có âm phù nhưng khác với cái vừa rồi.
Tham ngộ nửa canh giờ, bảy, tám người lao ra khỏi thành bảo thứ nhất, vẻ mặt chán nản buồn rầu.
Doãn Thiên Phạn cười gượng nói:
- Bên trong quả thực bị lấy sạch, không còn lại gì.
- Đi tòa kia xem thử đi, nhưng ta phỏng chừng cũng không có!
Lục Ly bắt đầu đàn cầm cổ, khi hắn đàn thì trong đầu mọi người lại xuất hiện một hình ảnh, đó là một thiếu nữ mỹ miều một mình trong hoang dã đấu kịch liệt với bầy mãnh thú, thiếu nữ rất cường đại, mãnh thú càng cường đại, từng con cự thú kinh thiên so với vóc dáng của thiếu nữ thì như con kiến với cự long.
Đàn xong một bài, cửa lớn màu vàng mở ra, Lục Ly lắc đầu thở dài, đi hướng tòa thành bảo thứ ba. Doãn Thiên Phạn thấy thế thì vẻ mặt ủ rũ, nhưng vẫn mang người đi vào. Lần này Doãn Nhược Lan không có đi vào, đi theo Lục Ly hướng tới tòa thành bảo thứ ba.
Lục Ly đi vòng quanh thành bảo thứ ba khoảng ba vòng, ghi nhớ tất cả âm phù rồi nhắm mắt ngồi xếp bằng, đợi hắn tham ngộ xong, Doãn Thiên Phạn đã sớm mang người đi ra.
Đúng như dự đoán của Lục Ly, trong tòa thành bảo thứ hai không có bất cứ thu hoạch, bên trong trống rỗng, thậm chí gia cụ cũng bị dọn sạch, chỉ còn lại mấy tòa cung điện trống rỗng.
Tòa thành bảo thứ ba mở ra, Lục Ly vẫn không đi vào, bước hướng tòa thành bảo cuối cùng, trong lòng hắn thật ra đã buông bỏ. Bốn tòa thành bảo dễ phá giải nhất, Thương Viêm là cao thủ thần văn, phỏng chừng đã phá mở hết, báu vật bên trong bị lấy sạch rồi.
Quả nhiên!