Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chờ nhóm Doãn Thiên Phạn đi ra, Lục Ly phá giải tòa thành bảo thứ bốn, mọi người đi vào dạo một vòng rồi đi ra. Mắt Doãn Thiên Phạn tràn ngập buồn rầu, nhìn chằm chằm thần miếu.
Bốn tòa thành bảo trống rỗng, đám người Thương Long chắc chắn ở trong thần miếu, bọn họ đã lấy được báu vật của bốn tòa thành bảo, rất có thể thực lực tăng nhiều, cho dù nhóm Doãn Thiên Phạn đi vào thần miếu thì rất có thể sẽ bị phe Thương Long đánh chết.
Đương nhiên, báu vật ở đây đều là báu vật thượng cổ, rất có thể đều có thần văn thượng cổ, đám người Thương Long dù lấy được báu vật cũng chưa chắc dùng được. Giống như bọn họ lấy Hào Giác, cổ kiếm, bây giờ cũng không dùng được.
Mọi người nhìn qua cổ miếu, Lục Ly bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên cũng có thể tìm được một ít âm phù thần bí. Nhưng những âm phù giấu rất sâu, giấu trong hoa chim sâu cá và phù điêu, thoạt nhìn không nối liền, không nguyên vẹn như thành bảo.
Lục Ly khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, lần này quan sát dễ dàng hơn nhiều. Lục Ly quan sát một canh giờ mới tìm được hơn một nghìn âm phù ẩn bên trong. Lục Ly nhíu chặt chân mày, bởi vì hơn một nghìn âm phù rối loạn, cảm giác giống như có ba bài.
Tức là, hắn nhất định phải chia hơn một nghìn âm phù thành ba bài, diễn tấu hoàn chỉnh mới có thể mở ra cánh cửa thần miếu.
“Bốn thành bảo, bốn bài nhạc, cộng thêm ba bài ở đây vừa đủ bảy bài, Thất Âm Điện!”
Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, tĩnh tâm tham ngộ.
Tham ngộ những bài nhạc này, Lục Ly cảm giác dường như có chút trợ giúp cho việc tham ngộ pháp tắc Thần Âm, phía trước có rất nhiều đạo lý không nghĩ thông, giờ phút này cảm giác rộng mở sáng sủa.
Hắn không có thời gian tham ngộ pháp tắc Thần Âm, hắn nhất định phải cố gắng nhanh chóng phá giải thần miếu để đi vào. Nếu không thì bị nhóm Thương Long lấy hết báu vật, đến lúc đó là ngày tàn của phe bọn họ.
Mặt khác còn một điều nữa, lối ra Thất Âm Điện rất có thể nằm trong thần miếu, cho nên muốn ra ngoài thì phải mở ra thần miếu.
Đám người vây quanh trong thần miếu, cũng đang yên lặng suy tư, có lẽ có thể từ hoa chim sâu cá và phù điêu hình người tham ngộ ra một ít pháp tắc chân ý thì sao?
Lục Ly tham ngộ suốt ba ngày ba đêm, khi hắn mở mắt ra thì trong con ngươi đều là đau thương. Hắn lấy ra cổ cầm gảy đàn, ban đầu nhạc không nối liền, cực kỳ chói tai.
Nhưng đàn một nén hương sau, bài hát mượt mà hơn, trong đầu mọi người lại hiện ra hình ảnh quá khứ. Những hình ảnh nhuốm sắc màu bi tình, hình ảnh cuối cùng làm Doãn Nhược Lan rơi lệ.
Trong hình ảnh, thiếu nữ và một nam nhân nắm tay nhau chạy nhanh trong vườn hoa, hai người trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ, trong mắt tràn ngập tình yêu.
Nhưng đổi hình ảnh khác, nam nhân nằm trong quan tài, ngực cắm một thanh trường kiếm màu đỏ máu. Thiếu nữ xinh đẹp vuốt nhẹ khuôn mặt nam nhân, nàng leo vào quan tài, rúc vào ngực xác chết, nàng chậm rãi kéo nắp quan tài đóng lại.
Oong!
Thần miếu ánh sáng lấp lánh, tiếp đó một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện, cả đám người tinh thần rung lên. Nhưng mọi người không vội vàng đi vào, mà là ánh mắt nhìn qua Lục Ly.
Lục Ly trầm ngâm giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đám người Thương Long hẳn là ở bên trong, tất cả phải cẩn thận.
- Đi!
Doãn Thiên Phạn lấy ra cổ đồng, trên người hiện ra chiến giáp. Doãn Nhược Lan cũng lấy ra mảnh nhỏ thánh binh, hai người đồng thời xông vào, Lục Ly cùng Doãn Thành Duệ xếp thứ hai, người phía sau lần lượt xông vào.
Một luồng sáng trắng lấp lánh, mọi người xuất hiện trong một tòa đại điện, đại điện cực kỳ khí phái, trang nghiêm túc mục, giống như một tòa thần điện.
Trong đại điện trống rỗng, bốn phía không có gì cả, chỉ có một chiếc quan tài đặt ở chính giữa.
Không sai!
Là một cỗ quan tài, khiến mọi người chấn kinh ngạc nhiên là quan tài kia giống hệt trong hình ảnh bọn họ nhìn thấy, rất có thể là quan tài mà thiếu nữ xinh đẹp và nam nhân mà nàng yêu chôn cùng.
Nhưng mà...
Nắp quan tài mở ra, mọi người thần niệm quét qua, phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả.
- Nắp quan tài có dấu bị hư hao rõ rệt!
Một người đi qua, nhìn quét vài lần rồi quay đầu nói:
- Quan tài này hẳn là bị phá vỡ, xác chết bên trong có lẽ bị lấy đi.
- Thương Long không phải con người!
Doãn Nhược Lan còn chìm đắm trong chuyện tình lâm li bi đát, nàng hậm hực nói:
- Lấy báu vật thì thôi đi, còn không chịu bỏ qua di thể, rất đáng hận! Nếu có cơ hội, ta nhất định phải lấy đầu Thương Long!
- Đi đi!
Lục Ly cười cay đắng nói:
- Nếu còn không vào thì tất cả báu vật ở bên trong sẽ bị lấy hết, có lẽ bọn họ đã ra Thất Âm Điện.
Bên trái đại điện này có một hành lang, mọi người theo hành lang đi tới, rất nhanh vào một thiên điện. Thiên điện này cũng bị quét sạch, bên trong trống rỗng, mọi thứ bị cướp đoạt hết.
Thiên điện có ba cửa, trái và phải nối với thiên điện khác, đám người Doãn Thiên Phạn đi vào tra xét một lần, bên trái vẫn không có gì. Trên vách tường của thiên điện bên trái có một bức tranh, rõ ràng đã bị tháo xuống.
Mọi người đành đi dọc theo đường hầm phía trước, toàn gặp thiên điện, trong chỗ này có rất nhiều thiên điện, bên trong một vài thiên điện có gia cụ bằng gỗ. Trừ những thứ đó ra không có một món báu vật, hẳn là đều bị cướp đoạt.
Đi ba nén nhang, mọi người lục soát khắp mấy chục thiên điện, không có bất cứ thu hoạch, cuối cùng mọi người đến bên ngoài một cánh cửa. Cửa này đóng kín, trên cửa lấp lánh thần văn.
Đám người Doãn Thiên Phạn lập tức căng thẳng, cảnh giác cao độ, tùy thời chuẩn bị công kích. Cửa đại điện này thần văn dao động, việc này chứng minh đám người Thương Long rất có thể ở bên trong.
Doãn Thiên Phạn nhìn Lục Ly, Lục Ly đã sớm khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét, Lư Hải cũng cẩn thận quan sát thần văn trên cửa lớn.
Giây lát sau, Lục Ly nói:
- Cửa này mở ra rất dễ, nhưng sau khi đi vào mọi người phải cẩn thận, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Oong!
Lục Ly đánh ra từng đợt Thần Lực, thần văn ánh sáng lấp lánh, tiếp đó hai cánh cửa to lớn lặng lẽ mở ra hai bên.