Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh hắn hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Bởi vì hắn phát hiện khí linh kia đang cực kỳ yếu ớt, dường như tùy thời sẽ yên diệt.
Thương Long bị dọa, nếu miếng ngói này không có khí linh thì uy lực sẽ giảm bớt. Hắn vội vàng khống chế khí linh bay ra, theo sau khống chế miếng ngói bay trở về.
- Muốn tới thì tới? Muốn đi thì đi?
Lục Ly mở mắt ra, thân thể bay đi, huơ thần thiết đập mạnh mấy cái vào miếng ngói, vang vài tiếng nổ nặng nề, ánh sáng phát ra từ miếng ngói nhanh chóng mờ nhạt, nhưng vẫn nhanh chóng bay về, rơi vào tay Thương Long.
- Đi!
Thương Long oán hận liếc Lục Ly một cái, miếng ngói rõ ràng gặp tổn hại, uy lực giảm đi, hắn không cách nào chữa trị, chỉ có thể chờ trở lại gia tộc tìm cường giả chữa trị
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Tuy rằng đánh chết vài người bên Doãn gia, đánh chết hai mươi mấy con Phong Ma Thú của Lục Ly, nhưng bên Thương gia cũng chết người, cộng thêm miếng ngói bị tổn hại, cho nên lần này tính ra là bọn họ chịu thiệt.
Ầm ầm ầm!
Thương Long và Thương Cáp ném ra hạt châu phát nổ, chặn đám người Doãn Thiên Phạn truy kích, rút lui nhanh. Người bên Thương gia mang theo bảy xác chết nhanh chóng rút đi.
Một trận đại chiến hạ màn, hai bên đều tổn thất thảm trọng. Thương gia chết bảy người, bên Doãn gia chết năm người, có bảy, tám người bị thương, mất hơn hai mươi con Phong Ma Thú, ba mươi mấy con bị thương.
Phong Ma Thú bị thương có thể từ từ khôi phục, đã chết thì Lục Ly không có biện pháp bổ sung, xung quanh không có Phong Ma Thú.
Mọi người thu dọn chiến trường, bi thống góp nhặt xác chết, thù hận trong mắt càng sâu. Lần này đi vào đã chết quá nhiều người, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ lăng trì đám người Thương Long ra nghìn vạn mảnh.
Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan an ủi mọi người, tiếp theo hai người không vào Thần Khí không gian mà ngồi xếp bằng chữa thương tại chỗ. Đám người Thương Long có lẽ sẽ còn đến công kích, bọn họ không thể không cẩn thận.
Lục Ly thì yên lòng, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ chữa thương, vừa rồi hắn bị chấn thương. Hắn suy đoán đám người Thương Long sẽ không đến, bởi vì mảnh nhỏ thánh binh của Thương Long bị tổn hại. Thương Long không có nắm chắc tuyệt đối, nếu tiếp tục cường công, cho dù có thể giết vài người Doãn gia cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Một tin đáng mừng khác là đám người Thương Long hẳn là được đến không ít báu vật, nhưng bọn họ đều dùng không được, giống Hào Giác trong tay Lục Ly, nếu nhóm Thương Long dùng được báu vật thì cả đám sớm chết.
Đợi hơn nửa ngày, đám người Thương Long không xuất hiện nữa, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan đã khép lại vết thương, cả đám người như trút được gánh nặng. Hai đại chiến tướng khỏe lại thì mọi người có trụ cột tinh thần.
Thời gian trôi qua nhanh, sau bốn ngày, đám người đều hoàn toàn lành vết thương, nhưng Lục Ly không dẫn đoàn người tiến lên mà là tiếp tục ngồi xếp bằng.
Lục Ly đang chờ Huyết Linh Nhi.
Huyết Linh Nhi luôn phá giải thần văn ở đây, nếu không phá giải thì không đi ra đại điện này được. Không ra khỏi đại điện thì không thể tìm được đám người Thương Long, cũng không thể ra Thất Âm Điện.
Lục Ly truyền âm cho Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan an ủi mọi người bình tĩnh đừng nóng, chờ đợi tin tức của Lục Ly.
Sáu ngày trôi qua, Lục Ly mở mắt ra, mọi người lập tức nhìn hướng hắn.
Lục Ly đứng lên gật đầu nói:
- Đi thôi, thần văn ở đây đã phá giải, chúng ta có thể rời khỏi đại điện này. Nếu ta đoán không lầm, đại điện tiếp theo hẳn là có lối ra, có thể rời đi Thất Âm Điện.
Thần văn ở đây không thể khống chế, nhưng không cản trở Huyết Linh Nhi tìm được dường ra thật sự. Phỏng chừng Thương Viêm cũng giống như vậy, có thể biết nên đi như thế nào nhưng không biết cách khống chế thần văn trong này. Nếu như có thể khống chế thì Thương Viêm có thể thoải mái nhốt chết nhóm người Lục Ly.
Rẽ trái quẹo phải, vòng qua vòng lại, mọi người đi chóng mặt, đằng trước rốt cuộc xuất hiện một cánh cửa, cửa mở rộng.
Lục Ly nhìn vài lần, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Phỏng chừng bọn họ đã vào.
Đám người Thương Viêm vào sớm hơn nhóm Lục Ly đã lâu, tất cả báu vật đều bị cầm đi, tự nhiên sớm phá giải thần văn ở đây. Bọn họ không cứng rắn phá, vậy đi vào tầng tiếp theo cũng dễ hiểu.
Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan dẫn đầu xông vào, nhóm Lục Ly vào theo, một luồng sáng trắng vụt qua, mọi người đến một đại điện lấp lánh ánh sáng trắng, cách trước mặt mọi người vạn trượng có một truyền tống môn trắng lấp lánh.
Lối ra!
Tất cả mọi người mắt sáng rực, nhưng khi nhìn sang bên cạnh thì sầm mặt xuống. Bởi vì đám người Thương Long ngồi xếp bằng ở bên kia, dường như chờ đợi mọi người đến.
Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt.
Trong mắt mọi người rực lửa, đặc biệt là Doãn Nhược Lan, nhìn thấy ánh mắt dâm tà của Thương Long thì nàng nổi trận lôi đình. Mọi người tiến vào đây, không xung động, tập thể bình tĩnh đứng, chờ đợi mệnh lệnh của Lục Ly, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan.
Lục Ly lặng lẽ thả ra Huyết Linh Nhi đi tra xét tình huống bốn phía.
Chuyện gì khác thường chắc chắn có việc lạ, đám người Thương Long nếu được đến tất cả báu vật nhưng không ra ngoài, vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là bọn họ không đi qua ánh kiếm môn được, hoặc định xử lý nhóm Lục Ly rồi mới ra ngoài.
Lục Ly nhìn biểu cảm nhàn nhã của Thương Long, Thương Cáp thì càng nghiêng về giả thiết thứ hai. Nhưng Thương Viêm đang đối diện truyền tống môn, có lẽ không thể phá vỡ thần văn trên cánh cửa.
Mảnh nhỏ thánh binh của Thương Long bị tổn hại, số người ít hơn bên Lục Ly, tổng hợp thực lực không sánh bằng bọn hắn. Nếu vậy thì tại sao biểu cảm của nhóm Thương Long bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ có thứ gì mới để ỷ lại?
Thí dụ như... luyện hóa một món báu vật thượng cổ?
Lục Ly không nghĩ thông, lại lập tức thả ra Phong Ma Thú, U Linh Vương, quỷ ảnh, cũng sẵn sàng lấy ra thần thiết.
Lúc trước Lục Ly vận dụng thần thiết, mọi người đều biết, tuy rằng rất nhiều người rất ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì. Lục Ly mang đến cho mọi người quá nhiều vui sướng bất ngờ, hiện tại đám người đều đã chết lặng.