Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Lục Ly, xử không?”
“Làm sao đây?”
Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan cơ hồ cùng lúc truyền âm đến, Lục Ly suy nghĩ một hồi truyền âm đáp:
“Đừng gấp, để ta tra xét đã.”
Lục Ly sợ có bố trí thần văn, nên định chờ Huyết Linh Nhi điều ra ra kết quả rồi mới có quyết định. Lục Ly muốn chờ, nhưng đám người Thương Long thì không muốn cho hắn đợi.
Oong!
Dưới chân Thương Viêm đột nhiên sáng lên một luồng sáng đỏ, ánh sáng đỏ nhanh chóng khuếch tán ra, thoáng chốc đến trước mặt nhóm người Lục Ly. Lục Ly vội vàng khiến người lui ra, mọi người đều âm thầm đề phòng.
Oong!
Cửa lớn sau lưng nhóm Lục Ly đột nhiên sáng rực, sau đó màn sáng dâng lên bao bọc cánh cửa.
Lư Hải trầm giọng nói:
- Bọn họ phong ấn chúng ta tại đây!
Sắc mặt của mọi người trở nên càng thêm nghiêm túc, phong ấn cánh cửa này tức là chặt đứt đường lui của bọn họ sao?
Chẳng lẽ đám người Thương Long có nắm chắc tuyệt đối giết chết bọn họ, nếu không thì làm sao có thể phong ấn cửa lớn?
- He he.
Thương Long vào thời khắc này đột nhiên đứng lên, cười nhìn Doãn Nhược Lan nói:
- Nhược Lan tiểu thư, ta cho nàng hai lựa chọn, thứ nhất là nàng bó tay chịu trói, bọn họ sẽ không chết. Thứ hai là các ngươi chết hết, đừng hòng một tên nào sống!
Biểu cảm của Doãn Nhược Lan trở nên cực kỳ âm trầm, đám người Doãn gia mắt tóe lửa. Doãn Thiên Phạn thì khá bình tĩnh, kiềm chế mọi người đừng xung động. Trước khi mò rõ con bài chưa lật của đám người Thương Long mà lỗ mãng khai chiến thì rất có thể chết không rõ ràng.
“Không có thần văn!”
Huyết Linh Nhi truyền âm về:
“Truyền tống môn kia có thần văn, còn chưa phá vỡ, nơi khác cũng không có bố trí nào có thần văn, chỉ có chủ thần văn của Thất Âm Điện.”
“Ừm!”
Lục Ly nhẹ gật đầu, xem ra Thương Viêm còn chưa phá vỡ thần văn của truyền tống môn. Thương Long hống hách như vậy, chắc chắn có gì đó ỷ lại, rất có thể là luyện hóa báu vật thượng cổ.
Lục Ly truyền âm tình huống cho Doãn Thiên Phạn.
Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, mắt hắn nhìn qua Thương Long nói:
- Thương Long, bớt nói nhảm đi, cho ta nhìn xem ngươi còn có con bài chưa lật nào? Nếu ngươi có thể khiến chúng ta tâm phục khẩu phục thì chúng ta bó tay chịu trói cũng được!
Doãn Thiên Phạn vận dụng phép khích tướng, muốn khiến Thương Long trước tiên khoe ra con bài chưa lật, vậy thì bên bọn họ cũng tiện chuẩn bị tâm lý.
- Ha ha ha ha!
Thương Long cười to, bâng quơ phất tay nói:
- Ngươi muốn xem thì ta cho ngươi xem, lần này khiến ngươi tâm phục khẩu phục.
Oong!
Nhẫn của Thương Long tỏa sáng, tiếp đó hai bóng người xuất hiện. Khoảnh khắc hai người này xuất hiện, nhiệt độ đại điện đột nhiên giảm xuống mấy lần, mọi người cảm giác từ đầu đến chân lạnh buốt, giống như lúc còn nhỏ rơi vào sông băng mùa đông.
Không chỉ riêng là lạnh lẽo, càng quan trọng hơn là nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn, mọi người đều từng có cảm giác như vậy, giống lúc còn nhỏ đối diện một con siêu cấp mãnh thú. Đó là sợ hãi và khủng hoảng theo bản năng của sinh vật cấp thấp đối với sinh vật cường đại.
Khoảnh khắc này, hắn cảm giác giống như lúc ở Phàm Nhân Giới gặp phân thần của Thần Linh, khoảnh khắc đó thân thể của hắn không kiềm được run run, lưng ướt mồ hôi lạnh.
Thương Long thả ra hai xác chết, một cái xác là nam nhân, từ ngực đến lưng cắm thanh kiếm gãy, trên chiến giáp có vết máu màu nâu. Nam nhân khép mắt, cơ thể không có chút hơi thở sự sống, đứng đó lại giống như một Thần Ma viễn cổ.
Xác chết thứ hai là một thiếu nữ xinh đẹp, trên mặt nàng không có chút máu, mắt khép hờ. Nàng tuy rằng không có hơi thở sinh mệnh, nhưng cho người cảm giác giống như thánh vật, toát ra hơi thở thánh khiết.
Mọi người từng thấy hai người này, lúc Lục Ly đàn nhạc xuất hiện một hình ảnh, nam nhân mà thiếu nữ yêu đã chết, thiếu nữ đi vào quan tài, chôn cùng nam nhân.
Thánh Hoàng Chi Nữ và người nàng yêu!
Hai xác chết, hai cái xác không biết chết bao nhiêu năm nhưng khiến mọi người cảm nhận uy áp cực kỳ mạnh, đè ép mọi người nghẹt thở, cảm giác máu đông lại.
“Hai người này lúc còn sống mạnh cỡ nào?”
Đây là thắc mắc hiện tại trong đầu mọi người phe Lục Ly. Những người có mặt đều là võ giả Tứ Kiếp, sức chiến đấu của Lục Ly ngang ngửa Tứ Kiếp, nhưng bị đè ép cảm giác không nhúc nhích được.
Ngũ Kiếp?
Điều này không thể nào, Ngũ Kiếp không thể nào mạnh như vậy, ít nhất là Lục Kiếp.
- Lục Kiếp cũng không mạnh như vậy!
Doãn Thiên Phạn rất nhanh lắc đầu, gia tộc bọn họ các đời đều có cường giả cấp Lĩnh Chủ, hắn từng trông thấy di thể của một lão tổ tông nhà bọn họ, yếu hơn hai người này nhiều.
Cấp Đế!
Vậy thì chỉ có một loại khả năng, hai người này đã từng là cường giả cấp Đế, hơn nữa không phải loài người bình thường, là chủng tộc đặc biệt, cho nên chết đi nhiều năm vẫn có thần uy như vậy.
Mặc kệ có phải là cấp Đế hay không, đám người đều biết gặp phải rắc rối lớn, hai xác chết này quá mạnh, nếu không nghĩ biện pháp e rằng tập thể sẽ chôn xác tại đây.
Trấn áp hai xác chết là hành vi không hiện thực.
Vậy thì chỉ có hai loại biện pháp, thứ nhất là diệt sát Thương Long, hiện tại xác chết bị Thương Long khống chế, cần giết Thương Long, như vậy hai cái xác này sẽ biến thành vật vô chủ.
Cách thứ hai là nghĩ biện pháp luyện hóa hai xác chết, không nói hai cái, tùy tiện luyện hóa một cái thì chuyện sau đó dễ giải quyết.
Trong tích tắc Lục Ly nghĩ thông mấu chốt sự tình, theo sau hắn truyền âm cho đám người Doãn Thiên Phạn, thuật lại ý tưởng của mình.
Cơ hồ cùng lúc, Lục Ly truyền âm cho Huyết Linh Nhi, khiến nó đi vào cơ thể của Thánh Hoàng Chi Nữ, nghĩ biện pháp khống chế cơ thể Thánh Hoàng Chi Nữ.
Thật ra cảm ứng hơi thở thì nam nhân mạnh hơn một chút, đặc biệt là khúc kiếm gãy trước ngực cảm giác giống mảnh nhỏ thánh binh.
Nhưng Lục Ly lựa chọn khiến Huyết Linh Nhi đi khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ, bởi vì đó dù sao là nữ nhi của Thánh Hoàng, còn là chủ nhân của Thất Âm Điện. Quan trọng nhất là nữ nhi của Thánh Hoàng hẳn là tự sát, nam nhân thì bị giết, trước ngực đến sau lưng thủng một lỗ.
Cơ thể hoàn chỉnh chắc chắn sẽ càng mạnh một chút!
- Giết bọn họ!