Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên Hoàng gia chỉ phái ba Tứ Kiếp trung kỳ truy kích, hơn nữa phát động một ít thám báo bám theo hành tung của Lục Ly, làm cho có lệ, để Phong công tử hãnh diện một chút.
Lục Ly bị U Linh Vương mang theo nhanh chóng tiến lên, tốc độ của U Linh Vương nhanh hơn hộ vệ mà Phong công tử mang theo nhiều, dễ dàng thoát khỏi truy binh, một đường bay hướng bắc.
Lục Ly khiến U Linh Vương cố gắng hết sức bay đi vùng ngoại ô, đừng vào thành trì, hắn ngồi xếp bằng trên vai U Linh Vương, nhắm mắt tu dưỡng hồi sức. Linh hồn yếu ớt là rất trí mạng, không chỉ làm giảm mạnh sức chiến đấu của Lục Ly, hắn không dám dùng phi độ hư không, nếu không thì sẽ chết ttrong hư không.
U Linh Vương bay hơn một canh giờ, sớm cắt đuôi truy binh theo sau, nhưng đám thám báo của Hoàng gia vẫn theo dấu được, dù sao chỗ này là địa bàn của Hoàng gia, U Linh Vương còn bắt mắt như vậy.
Ba trưởng lão truy tung của Hoàng gia một đường truyền tống mà đến, thật ra có nhiều lúc bọn họ có thể ra tay, nhưng họ đã không hành động. Nói bọn họ theo dấu không bằng nói là giám thị Lục Ly, ‘hộ tống’ hắn rời khỏi địa bàn của Hoàng gia.
Chỉ cần Lục Ly không tiếp tục gây sự, bọn họ cũng sẽ không chân chính ra tay công kích Lục Ly. Lần này không phải việc lớn gì, lỡ như Lục Ly đến từ siêu cấp gia tộc thì sẽ mang đến rắc rối lớn cho Hoàng gia.
U Linh Vương chuyên chọn bay qua lĩnh hoang vắng, lại bay hơn một canh giờ, đi vào một cánh đồng hoang rộng lớn. Bên này không có dấu chân người, trong đồng hoang rộng lớn có mãnh thú cường đại ẩn nấp.
Tuy Lục Ly đang khôi phục linh hồn nhưng thường xuyên vươn ra thần niệm, hắn phát hiện mãnh thú ở đây không quá mạnh thì không để ý nhiều.
- Báo!
Trong một đại thành gần đồng hoang lớn, ba trưởng lão của Hoàng gia ở đây, một Xích Hậu Thống Lĩnh chạy nhanh đến bẩm báo:
- Ba vị trưởng lão, người kia bay hướng Đông Dương Cốc, phỏng chừng sau một canh giờ là đến Đông Dương Cốc.
- A?
Ba trưởng lão Hoàng gia nhướng mày, ba người nhìn nhau, hơi bất ngờ không biết Lục Ly vô tình tìm được Đông Dương Cốc hay cố ý đến?
Đông Dương Cốc là một bảo địa của Hoàng gia, mấy tháng gần đây mới phát hiện, bên kia giờ phút này đang bố trí thần văn, tin tức thuộc loại cơ mật tối cao trong Hoàng gia.
- Đi, đi Đông Dương Cốc!
Mặc kệ là loại tình huống nào, nếu Lục Ly đi Đông Dương Cốc thì bọn họ phải qua đó, nếu không thì Đông Dương Cốc bị Lục Ly phá hủy sẽ là tổn thất lớn cho Hoàng gia.
Oong!
Ba trưởng lão bay vút lên trời, tốc độ đạt đến cực độ, cùng lúc đó, trong thành trì vô số thám báo xông ra ngoài, lẻn đến Đông Dương Cốc, có người nhanh chóng đưa tin về Hoàng gia.
Lục Ly tự nhiên không cố ý, hoàn toàn là vô tình bay hướng đó, hắn hoàn toàn không biết gì về Thần Phong đại lục, nếu biết đằng trước là bảo địa của Hoàng gia thì hắn chắc chắn sẽ tránh đi.
U Linh Vương tiếp tục bay nhanh, bên này mãnh thú càng lúc càng nhiều, may mà thực lực đều không đặc biệt cường, U Linh Vương có thể thoải mái ứng phó.
Lục Ly khôi phục một ít thời gian, linh hồn hơi dễ chịu, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục cần ít nhất vài ngày. Lục Ly thầm quyết định tìm đại một chỗ ẩn nấp, nghỉ lấy sức. Nhưng ngẫm lại truy binh phía sau có lẽ đuổi theo, đến lúc đó gây ra chuyện lớn, hắn khiến U Linh Vương bay tiếp.
Nhưng bay tiếp lại gây ra chuyện!
Một canh giờ sau, U Linh Vương đến bên ngoài một sơn cốc to lớn, có hàng trăm thám báo vây quanh bên ngoài, còn có gần vạn quân sĩ.
Đám thám báo, quân sĩ tra xét được hành tung của U Linh Vương thì không có bất cứ do dự, toàn bộ xông đến bắt đầu công kích. Đông Dương Cốc là bảo địa cực kỳ quan trọng, khi nhóm người này bị phái lại đây đã nhận lệnh liều mạng, bất cứ người nào muốn cưỡng bức xông vào sơn cốc thì phải trực tiếp giết chết.
Ầm ầm ầm!
Đầy trời luồng sáng lấp lánh bay tới, sát khí khủng bố khóa chặt chính mình, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, tưởng là nhà Hoàng Phong phái người đến truy sát.
- Grào grào!
U Linh Vương lại nổi giận, đám kiến này dám công kích nó? U Linh Vương lắc người xông vào đoàn người, móng vuốt quét qua, hai quân sĩ bị bóp nát.
Lục Ly ngồi vững vàng trên vai U Linh Vương, hắn không ngăn cản U Linh Vương đồ sát. Bởi vì nơi này quá nhiều người, cả hai đã bị bao vây, không giết một đám người thì sao có thể phá vòng vây ra ngoài?
U Linh Vương như u hồn đi trong đoàn người, không ngừng có người bị xé rách, từng xác chết bay ra, quân sĩ bình thường sao đánh lại U Linh Vương. Tuy có nhiều công kích rơi xuống người U Linh Vương, Lục Ly nhưng quân sĩ Tam Kiếp không phá mở được phòng ngự của bọn họ.
Trong Đông Dương Cốc truyền ra tiếng quát giận dữ:
- Thật can đảm!
Tiếp đó hai bóng người lao ra, một người giận dữ hét:
- Các hạ là người nào? Dám giết người của Hoàng gia chúng ta, các hạ muốn đối địch với Hoàng gia chúng ta sao? Lập tức bó tay chịu trói, nếu không thì giết chết không hỏi!
- Tứ Kiếp trung kỳ! Người của Hoàng gia?
Lục Ly lại cau chân mày, có chút hoang mang. Nhóm người này nếu đã là người của Hoàng gia thì sao không nhận biết hắn? Chẳng lẽ không phải bị Hoàng Phong phái tới truy sát hắn? Hắn chỉ là đúng dịp đến một chỗ trọng địa của Hoàng gia?
Hai Tứ Kiếp trung kỳ đã vọt tới, cho dù Lục Ly khiến U Linh Vương lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn, hẳn là trốn không thoát. Hiện tại linh hồn của Lục Ly quá yếu, không cách nào phi độ hư không.
Cho nên hắn chỉ có một con đường để đi, đó là đánh lui người ở đây rồi trốn chạy. Hai Tứ Kiếp trung kỳ, dựa vào U Linh Vương chắc chắn không được, trừ phi hắn cầm mảnh nhỏ thánh binh ra tay. Nhưng Lục Ly yếu ớt như vậy, sao ra tay được?
Oong!
Lục Ly không có biện pháp, chỉ có thể thả Thánh Hoàng Chi Nữ ra, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Huyết Linh Nhi:
“Đánh chết hai Tứ Kiếp trung kỳ kia.”
Huyết Linh Nhi bình tĩnh đáp lại:
“Vâng, chủ nhân!”
Với Huyết Linh Nhi thì trừ Lục Ly ra, tất cả loài người không dính dáng gì tới nàng, cho dù giết mấy ức người thì nàng đều sẽ không mềm lòng.
Vèo!