Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơi thở của Thánh Hoàng Chi Nữ không mạnh, có lẽ vì thân xác này nguyên vẹn nên có thể tự do thu lại thả ra hơi thở, sẽ không tiết ra khí cơ cường đại. Cho nên Thánh Hoàng Chi Nữ đi ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy xuất hiện một tuyệt thế mỹ nữ.
Nhưng mỹ nữ có một ít đặc biệt, người này cơ hồ không có hơi thở sinh mệnh, lạnh như băng giống như một ngọn núi băng, tuy mở mắt nhưng bên trong không chứa cảm xúc của loài người.
Vèo!
Thánh Hoàng Chi Nữ bay ra ngoài, thân hình chợt lóe, trước khi vô số người phản ứng lại thì một bàn tay đã vỗ nhẹ lên đầu một Tứ Kiếp trung kỳ.
Bùm!
Giống như một dưa hấu bị đập nát, trưởng lão cường đại không ai sánh bằng trong mắt tất cả quân sĩ bỗng chốc nổ tung, cơ thể văng ra đụng mạnh vào núi lớn bên ngoài sơn cốc, khảm sâu vào.
- Cái này...
Tứ Kiếp trung kỳ khác ánh mắt lộ ra hoảng loạn, nhìn Thánh Hoàng Chi Nữ như trông thấy lệ quỷ.
Vèo!
Huyết Linh Nhi không chút chần chừ, lắc người xông đến. Trưởng lão bên kia tỉnh táo lại, chiến đao trong tay phát sáng, mang theo thần uy mạnh mẽ chém xuống đầu Thánh Hoàng Chi Nữ.
Thánh Hoàng Chi Nữ vươn ra một bàn tay, một tay đỡ thần binh, vang tiếng nổ trầm đục, thần binh trực tiếp bị đánh bay. Thánh Hoàng Chi Nữ không có lui về phía sau một bước, thậm chí người không lảo đảo, bàn tay kia tiếp tục vỗ, Tứ Kiếp trung kỳ thứ hai bị dễ dàng đánh chết.
Đám quân sĩ còn sống xoe tròn mắt, đây là không cùng một đẳng cấp thì đánh cái kiểu gì? Hai trưởng lão cường đại như Thần Linh vô địch bị giây giết, dù bọn họ ở lại thì trừ chịu chết ra chẳng có ý nghĩa gì.
- Trốn!
Các quân sĩ tạm dừng một lúc, chạy tứ tán như chim muôn bỏ chạy. Lục Ly không có truy sát, khống chế U Linh Vương bay đi, thu Thánh Hoàng Chi Nữ về. Lục Ly vốn muốn đi đường vòng, trông thấy sơn cốc phía trước bỗng động ý niệm, phái hai cường giả Tứ Kiếp trung kỳ trấn thủ thì trong sơn cốc chắc chắn có báu vật.
Nếu đã giết trưởng lão của Hoàng gia, xem như hoàn toàn đắc tội, vậy thì Lục Ly sẽ không bỏ qua báu vật.
Đông Dương Cốc trước kia là hang ổ của một loài mãnh thú, bởi vì bên này có nhiều mãnh thú nên vẫn không có người phát hiện. Mãi đến khi mấy tháng trước có một cường giả bị truy sát lẻn vào sơn cốc tránh né kẻ thù mới ngoài ý muốn phát hiện, không ngờ dưới sơn cốc này chôn giấu kho báu.
Kho báu là một loại Tinh Thạch rất kỳ dị, loại Tinh Thạch này vô cùng hiếm hoi, nguyên Thần Phong đại lục chỉ phát hiện ba chỗ có nó, nơi này là chỗ thứ bốn, hơn nữa số lượng dự trữ cực kỳ lớn.
Người này chạy thoát, biết dựa vào chính mình thì không nuốt trọn kho báu được, cho nên dùng tin tức này làm công đầu gia nhập Hoàng gia, thành trưởng lão của Hoàng gia. Hoàng gia giúp người này đánh chết kẻ thù, lập tức phong tỏa Đông Dương Cốc, không có khai thác, mà là phái người đi bố trí thần văn, chuẩn bị tạm phong ấn rồi từ từ khai thác.
Nào ngờ Lục Ly cơ duyên xảo hợp đến bên này, còn dễ dàng đánh chết hai trưởng lão cường đại trấn thủ ở đây. Lục Ly vào sơn cốc, phát hiện nhiều nơi có thần văn, thần niệm của hắn nhìn quét sơn cốc, nhưng không phát hiện có gì, trong sơn cốc trống rỗng.
“Bên dưới có thần văn!”
Lục Ly tra xét lòng đất, phát hiện đáy sơn cốc có thần văn. Lục Ly vội thả Thánh Hoàng Chi Nữ ra, tay nàng phát sáng, một xúc tu màu đỏ máu vươn đâm vào lòng đất.
Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
“Chủ nhân, bên dưới thần văn có nhiều Tinh Thạch màu đen, ưm, trong những Tinh Thạch này ẩn chứa năng lượng rất thuần khiết, hẳn là Tinh Thạch cấp cao.”
Huyết Linh Nhi không nhận biết Tinh Thạch, chỉ có thể thuật lại tình huống tra xét được. Lục Ly không có bất cứ do dự, khiến Huyết Linh Nhi phá giải thần văn bên dưới.
Thần văn bên dưới không phải đặc biệt cấp cao, chỉ vì phòng ngừa có người tra xét được kho báu ở tận cùng. Huyết Linh Nhi mất mười giây phá mở tất cả thần văn.
Lúc này thần niệm của Lục Ly cũng tra xét được, lòng đất quả nhiên có rất nhiều Tinh Thạch màu đen, hàng đống, mỗi đống có mấy chục viên.
- Hây!
Lục Ly ngưng tụ một cái trảo to chộp xuống lòng đất, đào ra một cái hố lớn. Lục Ly nhắm vào một đống Tinh Thạch, một hơi chộp lấy đất đá quanh đống Tinh Thạch kia một trượng.
Răng rắc! Răng rắc!
Có lẽ vì Lục Ly thả ra trảo này uy năng quá lớn, có một nửa Tinh Thạch trong đống Tinh Thạch bị chấn nát, ước chừng Tinh Thạch này cực kỳ yếu ớt, rất dễ dàng vỡ nát.
Lục Ly không nhận biết loại Tinh Thạch này, hắn moi một viên ra khỏi cục đá, phát hiện những Tinh Thạch này rất đẹp, bên trong quả thực ẩn chứa năng lượng cực kỳ thuần khiết, hơn nữa rất cường đại.
“Cứ lấy hết đã!”
Lục Ly mặc kệ chuyện khác, trực tiếp thu Tinh Thạch vào Thiên Ly Châu, theo sau lại liên tục thả ra bàn tay to moi lên hàng đống Tinh Thạch.
Mỗi lần Lục Ly đào như vậy sẽ có một nửa Tinh Thạch vỡ vụn, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng hắn không để bụng. Chủ yếu là linh hồn của hắn rất yếu ớt, không muốn hao phí quá nhiều tinh lực. Ngoài ra, Hoàng gia rất có thể sẽ phái người lại đây, cho nên phải cố gắng nhanh chóng đào xong, rời đi ngay.
Đào nửa canh giờ, cơ hồ đào hết tầng trên, Lục Ly được cỡ mấy vạn viên Tinh Thạch, thần niệm của hắn tra xét được còn mấy vạn viên nhưng giấu ở chỗ rất sâu.
Hắn suy nghĩ một hồi bay lên giữa không trung, đầu tiên là vỗ ra một đám bàn tay to san bằng sơn mạch ở bốn phía, ngưng tụ một trảo to hơn trăm trượng moi lớp đất đá bên dưới lên.
Bàn tay to moi mấy trăm lần, nơi này xuất hiện một hố sâu to lớn, độ sâu cỡ mười mấy vạn trượng, đường kính đạt đến mấy nghìn trượng. Đa số Tinh Thạch ở bên dưới bị Lục Ly đào lên, nhưng rất đáng tiếc, bởi vì uy năng của bàn tay quá lớn, có ít nhất một nửa Tinh Thạch bị chấn vỡ.
Vù vù vù!
Phương xa truyền đến ba tiếng xé gió, ba trưởng lão của Hoàng gia đã đến. Thần niệm của họ từ xa quét đến, trông thấy tình huống trong Đông Dương Cốc, ba người run bắn suýt từ trên cao té xuống.
Bọn họ nhìn thấy nhiều mảnh nhỏ Tinh Thạch trong đất đá bốn phía, còn có xác của hai trưởng lão trấn thủ ở đây, ba người tức run người.