Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hoàng Ngạn Phong mang theo một đám người lùng sục phạm vi trăm vạn dặm nhưng không có tung tích nào của Lục Ly, phái mấy vạn người ra ngoài cũng không tìm được bất cứ manh mối.
Hoàng Ngạn Phong bỏ cuộc, hắn biết bằng vào bọn họ thì chắc chắn không tìm được Lục Ly, hoặc là chỉ có thể tiếp tục đi mời người Truy Hồn tộc, hoặc là nghĩ cách khác.
Người Truy Hồn tộc rất ít, trừ người lánh đời ra, hầu hết đều làm việc cho đại gia tộc, Truy Ảnh mà bọn họ mời đến đang làm việc cho một siêu cấp đại gia tộc.
Đợi Hoàng Ngạn Phong đưa tin về, Hoàng Đào cũng đau đầu, nhưng hắn có thể làm thế nào? Có người của siêu cấp đại gia tộc biết bọn họ đi mời Truy Hồn tộc nhân.
Hết cách, Hoàng Đào đành tự mình đi siêu cấp đại gia tộc một chuyến, xin lỗi ngay mặt. Hoàng Đào mở vực môn đi qua, tìm một trưởng lão của gia tộc kia, tự mình xin lỗi.
Nhận lỗi tặng quà, trưởng lão kia biết đạo lý, tỏ vẻ Hoàng Đào tặng ít quà đi Truy Hồn tộc, bên bọn họ sẽ không hỏi tội nữa. Dù sao Truy Ảnh tự mình nhận Hoàng gia thuê, dù chết cũng là do xui xẻo.
Hoàng Đào như trút được gánh nặng, rối rít cảm ơn, đang định rời đi, khi hắn chuẩn bị truyền tống thì trưởng lão kia phái người gọi lại.
- Sao vậy Đan trưởng lão?
Tộc trưởng Hoàng gia nghi hoặc trở về, Đan trưởng lão trong mắt cũng có chút nghi hoặc, hắn nói:
- Hoàng Đào, bên trên có người muốn gặp ngươi.
- Bên trên?
Tộc trưởng Hoàng gia Hoàng Đào nhíu mày hỏi:
- Là tộc trưởng của ngươi sao?
Đan trưởng lão lắc đầu, giơ tay chỉ lên trên:
- Là vị ở cao nhất!
- Cái gì?
Hoàng Đào rùng mình, hắn biết rõ sau lưng Đan gia đại biểu cho cái gì. Đan gia này vốn không phải đặc biệt mạnh, nhưng xưng vương xưng bá một phương ở đây bởi vì gia tộc bọn họ là chi mạch của một siêu cấp gia tộc khác.
Chữ đan ở trong Thần Phong đại lục đại biểu cho một loại sức mạnh cường đại, bởi vì có Đại Đế họ Đan. Đan trưởng lão nói vị ở cao nhất, ngụ ý rõ ràng, là người mạnh nhất của Đan gia, Đại Đế kia muốn gặp Hoàng Đào.
Đại Đế muốn gặp hắn!
Hoàng Đào căng thẳng đến mức người run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu hỏi:
- Đan trưởng lão, là chuyện tốt hay xấu?
- Không biết!
Đan trưởng lão lắc đầu nói:
- Đi đi, ta mở ra vực môn mang ngươi qua, chuyện tốt hay chuyện xấu thì ngươi đều tránh không khỏi.
- Ừm!
Hoàng Đào gật đầu, Đan trưởng lão khiến người mở ra vực môn, hai người đi vào vực môn truyền tống đến một tòa sơn mạch to lớn.
Mây mù bao phủ sơn mạch, các tòa cung điện như ẩn như hiện trên ngọn núi, giống như cảnh tiên. Hai người ở chân núi, một trưởng lão Tứ Kiếp đỉnh phong đã chờ sẵn.
Trưởng lão này quét mắt Hoàng Đào, hỏi:
- Ngươi biết lễ tiết chứ?
- Biết biết!
Đừng nhìn Hoàng Đào vênh váo trong Vọng Nguyệt Lĩnh, đến đây thì rụt vòi, hắn cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nô tài. Trưởng lão Tứ Kiếp đỉnh phong dẫn Hoàng Đào vào núi, đi bộ trong núi chứ không dám bay.
Lòng vòng trong núi, khắp nơi đều bố trí thần văn, Hoàng Đào cẩn thận từng bước không dám nhìn ngó lung tung, hắn không biết đã đi bao lâu, cuối cùng vào một cung điện cực kỳ xa hoa.
Chờ trong cung điện cả buổi, Hoàng Đào căng thẳng lưng ướt mồ hôi lạnh, không gian trong đại điện khuếch tán sóng gợn, tiếp đó ngưng tụ ra hư ảnh của một người, đó là một nữ nhân tuyệt đẹp, cao quý mà lại diễm lệ, nhưng khiến người không dám có chút ý khinh nhờn.
Hoàng Đào nhìn thấy người này thì run bắn, lập tức nặng nề quỳ xuống, dán sát mặt đất nói:
- Hoàng Đào bái kiến Phượng Hậu, Phượng Hậu sánh ngang với trời, phúc thọ vô cương!
Không sai!
Người sau lưng Đan gia là Phượng Hậu, nàng vốn họ Đan, vì nàng mà họ Đan trở nên cao quý trong toàn bộ Thần Phong đại lục.
Phượng Hậu không cho Hoàng Đào đứng lên, cũng không có lập tức đáp lời, trầm mặc giây lát rồi lạnh lùng hỏi:
- Nghe nói các ngươi gần đây đang truy sát một người?
Hoàng Đào rối rít gật đầu, nói:
- Bẩm Phượng Hậu, đúng là chúng ta đang truy sát một người, người kia đột nhiên xuất hiện ở Thần Phong đại lục, đánh chết mấy trưởng lão của gia tộc ta.
- Bộ dạng của người kia có phải như vậy không?
Phượng Hậu tạm dừng một lúc, giữa không trung dao động nhẹ rồi ngưng tụ hình dạng một thanh niên, đó là một thanh niên tóc trắng, mặt mày giống hệt Lục Ly.
Hoàng Đào ngước đầu nhìn, ánh mắt tràn ngập chấn kinh ngạc nhiên, bọn họ có hình vẽ Lục Ly lúc đầu xuất hiện, Hoàng Đào từng xem qua, hắn không thể ngờ Phượng Hậu cũng biết Lục Ly.
Hắn phản ứng ngược lại rất nhanh, vội vàng gật đầu nói:
- Không sai, là hắn!
- Ha ha, xem ra bổn hậu cảm giác không sai, nhãi ranh này quả nhiên đến Tam Trọng Thiên, còn dám tới Thần Phong đại lục?
Phượng Hậu cười cười, phất tay nói:
- Đan Hổ, việc này giao cho ngươi, bắt lấy hắn, mang hắn đến gặp ta, ta muốn sống!
Trưởng lão của Đan gia vội vàng khom người nói:
- Thỉnh tộc vương yên tâm, chỉ cần người này còn ở Thần Phong đại lục thì chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn cho người, mang đến gặp người!
Phượng Hậu phất tay, Đan Hổ mang theo Hoàng Đào đi xuống. Hoàng Đào tràn đầy hoang mang nhưng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn lui xuống.
- Ha ha, nhãi ranh, ngươi ở trong giới diện của các ngươi thì bổn hậu không làm gì được ngươi. Dám đến Tam Trọng Thiên, chờ xem bổn hậu có lột da của ngươi ra không!
Phượng Hậu cười cười, hư ảnh dần dần tiêu tan, trong đại điện khôi phục bình tĩnh.
Bên kia, Đan Hổ mang theo Hoàng Đào đi ra ngoài, trực tiếp vào một đại điện, theo sau vô số cường giả nhanh chóng tập hợp trong đại điện, không cao tầng Đan gia nào vắng mặt.
Rất nhiều cường giả hơi thở đều mạnh đến mức khiến tim Hoàng Đào đập nhanh, cường giả như vậy mà có đến mấy chục người tụ tập trong đại điện, mới chỉ là một số cường giả của Đan gia, Hoàng Đào xem như được kiến thức nội tình của gia tộc Đại Đế.
- Hoàng Đào!
Đan Hổ chờ người đến gần đông đủ thì nhìn Hoàng Đào, nói:
- Kể lại tất cả về người kia, không được bỏ sót chút gì.
Mấy năm gần đây Phượng Hậu hầu như mặc kệ việc trong gia tộc, ít khi hạ lệnh. Đối với Đan gia thì mệnh lệnh của Phượng Hậu là tiên chỉ, đừng nói bắt một người, dù khiến bọn họ đi tiến công Đại Đế gia tộc khác thì bọn họ đều sẽ không có bất cứ chần chừ.