Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nghênh ngang bay hơn mười ngày, đầy biến cố nhưng không hiểm nguy vượt hai vực. Đan Hổ mười mấy ngày này không có bất cứ phát hiện, cho rằng Lục Ly đã núp vào, triệu tập đại quân tìm kiếm trong hai lĩnh vực.
Lục Ly tiếp tục nghênh ngang cưỡi thuyền Thần Hành bay đi, lại bay năm ngày sau, bên Đan Hổ phái mấy Truy Hồn tộc nhân, phát hiện hơi thở của Lục Ly sớm biến mất trong hai lĩnh vực này, thế này mới vội vàng lại điều người theo dấu hướng tây.
Tập hợp các loại tin tức lại, Đan Hổ hoài nghi thuyền Thần Hành, đưa tin cho thám báo ở phía trước theo dấu thuyền Thần Hành. Mệnh lệnh truyền ra, Lục Ly cảm thấy không ổn.
Phía trước có thám báo tra xét nhưng mang theo sự kính sợ, trong khoảng thời gian này, thám báo tra xét với ánh mắt hoài nghi, hơn nữa có thám báo còn thử truy tung một khoảng cách.
“Không thể bay tiếp!”
Lục Ly dứt khoát cất thuyền Thần Hành vào, theo sau mở ra vực môn phi độ hư không hướng mạn bắc, liên tục phi độ hư không bảy, tám lần.
Lần này hành tung bị phát hiện, Đan Hổ tức tối giậm chân, trong khoảng thời gian này tiêu phí rất nhiều, cường giả của bọn họ không một lần nào gặp phải Lục Ly, thậm chí không có hy vọng bắt lấy.
Đan Hổ ra lệnh:
- Truyền lệnh xuống, khiến thám báo và các đại gia tộc mạn bắc hễ phát hiện người kia phi độ hư không xuất hiện, không tiếc hết thảy giá đắt bám giữ hắn!
Quân sĩ thám báo và người của các đại gia tộc ở mạn bắc nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh của Đan Hổ. Khi Lục Ly phi độ hư không xuất hiện, đúng dịp ở gần thành trì trung đẳng.
- Giết!
Võ giả trong thành tra xét được, lập tức có mấy nghìn người bay vọt lên, điên cuồng lao về phía Lục Ly. Trong thành trì trung đẳng này có mấy võ giả Tứ Kiếp, nhưng mạnh nhất chỉ có Tứ Kiếp trung kỳ. Gia tộc kiểm soát thành trì này đúng dịp là gia tộc phụ thuộc của Đan gia, bọn họ tự nhiên muốn liều mạng giữ lại Lục Ly, đây là công lớn.
- Hừ!
Mấy võ giả Tứ Kiếp bình thường và mấy nghìn quân sĩ, Lục Ly không thả ra Thánh Hoàng Chi Nữ, hắn chỉ vận dụng Bác Long thuật, thả ra U Linh Vương, một người một thú như mãnh hổ lao đi.
Bùm!
Lục Ly một đấm đánh vào người một Tứ Kiếp tiền kỳ, người kia bị một đấm đánh bay, rớt xuống thành trì, đụng thủng một hố to trên tường thành.
- Hú hú!
U Linh Vương xông vào đoàn người, trực tiếp lựa chọn công kích Tứ Kiếp trung kỳ mạnh nhất, nó căn bản không sợ chính mình bị thương, cứng rắn hứng lấy công kích của Tứ Kiếp trung kỳ, liều mạng tấn công.
Ầm ầm ầm!
Vang một chuỗi tiếng nổ trầm đục, chỉ mười mấy giấy, vài võ giả Tứ Kiếp hoặc bị thương hoặc chết, đám quân sĩ bình thường càng thương vong thảm trọng.
U Linh Vương bị thương, nhưng đối phó quân sĩ bình thường vẫn không có bất cứ áp lực, một trảo chết một tên, nó xông vào đoàn người, một đám võ giả dễ dàng bị xé rách. Đầy trời huyết vụ, thịt nát tay chân cụt bay ra, dưới đất rất nhanh bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vù vù vù!
Từng đội quân sĩ cùng võ giả bay ra, tuy rằng ngoài thành đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng người trong thành dường như không sợ chết, tre già măng mọc, cuồn cuộn không ngừng, lại lần nữa bay ra mấy vạn người.
- Nếu các ngươi không sợ chết thì ta chiều ý các ngươi!
Lục Ly nóng máu, mặc kệ gia tộc này có quan hệ với Đan gia hay không, ít nhất bọn họ đang tấn công hắn, nếu vậy thì hắn chẳng cần khách khí.
Oong!
Lục Ly thả ra Hư Không Trùng, đối phó quân đội quy mô lớn thì Hư Không Trùng có hiệu quả nhất. Tùy tiện thả ra Hư Không Trùng nhiều cỡ mấy trăm ức, che trời lấp đất, nhanh chóng dọn sạch quân sĩ bình thường.
Bùm bùm bùm!
Rất nhanh một đám quân sĩ rớt xuống, đều bị cắn đầu, bộ dạng chết cực kỳ thê thảm.
Sau thời gian nửa nén hương, ngoài thành đã không có một người sống, Lục Ly lấy ra một thanh trường kiếm bắn ra một luồng kiếm khí, để lại mấy chữ to bên ngoài thành trì, sau đó phi độ hư không rời khỏi.
Kẻ nào dám can đảm giúp Phượng Hậu truy sát, giết không tha – Lục Ly!
Lục Ly để lại mấy chữ lớn, vì chữ khắc rất sâu nên máu từ bốn phía chảy vào, nhìn từ trên cao sẽ thấy là mấy chữ lớn đẫm máu.
Những chữ lớn này truyền ra, trung bộ Thần Phong đại lục thoáng chốc một mảnh xáo động. Hai chữ Phượng Hậu, người bình thường không dám nhắc đến trong trường hợp công khai, dù sao là Đại Đế, lỡ bị người nghe thấy, cho rằng nói xấu Phượng Hậu thì chắc chắn sẽ bị Đan gia làm chết.
Lục Ly dám giết người, còn viết ra những chữ lớn đẫm máu này, chẳng khác nào tuyên chiến với Phượng Hậu. Còn dám để lại tên của chính mình? Người này quả thực cuồng đến mức không ai bì nổi.
Đan Hổ giận điên lên, tộc trưởng Đan gia cố ý đưa tin đến, biểu thi sự bất mãn. Lỡ bị Phượng Hậu biết chuyện này e rằng sẽ nổi giận lôi đình.
Đan Hổ đang định triệu tập thêm cường giả đuổi theo thì lại có một tin tức truyền ra. Lục Ly phi độ hư không hai lần thì xuất hiện bên cạnh một đại thành. Đại thành này có một Tứ Kiếp hậu kỳ, mười mấy võ giả Tứ Kiếp, hơn mười vạn quân sĩ, mấy chục vạn võ giả.
Hiện tại mấy người này biến thành xác chết, trong sơn mạch phía bắc đại thành toàn là xác chết, dưới sơn mạch để lại mười mấy chữ lớn: Kẻ nào dám can đảm giúp Phượng Hậu truy sát, giết không tha – Lục Ly!
Việc này dẫn phát náo động càng lớn, bởi vì có võ giả Tứ Kiếp hậu kỳ chết, hơn năm mươi vạn quân sĩ và võ giả chết đi, hơn nữa bị giết trong thời gian mấy nén nhang.
Lục Ly đại khai sát giới, tuyên bố cho toàn bộ Thần Phong đại lục biết rằng hắn tuyên chiến với Phượng Hậu, nếu Phượng Hậu và Đan gia không thể đánh chết Lục Ly thì chẳng còn mặt mũi nào.
Sự tình sắp qua một tháng, sự thực là Đan gia mất hết mặt mũi.
Không còn cách nào, Lục Ly có thể liên tục phi độ hư không, mỗi lần phi độ hư không đều có thể vượt qua hơn một lĩnh vực. Đan gia có nhiều cường giả, muốn truy sát cần mở ra vực môn, vị trí của Lục Ly tùy thời thay đổi. Trừ phi cường giả của Đan gia đặc biệt may mắn, mèo mù gặp phải chuột chết, nếu không thì không thể bắt gặp Lục Ly.